[ĐÔNG CHÍ] Chương 45

ĐÔNG CHÍ
Chương 45

tác giả: Ngưng Lũng
editor: kaffesua
beta: Ching Ling

Hai cô thì thầm bên này thì bên kia Giang Thành Ngật chỉ lo xem điện thoại.

Chứng tỏ, người anh tuy ở đây nhưng tâm tư lại đặt vào vụ án.

Đường Khiết và mẹ Giang thấy chán, lại tiếp tục kéo Lục Yên đi thử quần áo.

Thiết kế mùa này thật đẹp, Đường Khiết rất sướng, mẹ Giang lại chăm chút cho Lục Yên.

Dưới sự thúc ép của hai người họ, cuối cùng Lục Yên thử một cái váy dệt kim màu đen trắng đan xen, kiểu dáng cổ điển của Chanel, áo vest ngắn phối với miniskirt, thiết kế đơn giản, cắt may hoàn hảo tôn lên những đường cong cơ thể. Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Ăn chê uống chán chưa thôi, Mới bày ra được những bề nghĩa nhân. Nếu mà chính lệnh khoan hòa, Nếu hạnh phúc không phải ở trong những đồng tiền thì điều đó chứng tỏ tôi gặp may!!!

Từ phòng thử đồ bước ra, mẹ Giang và Đường Khiết lập tức xúm lại.

Người trước mỉm cười gật đầu, người sau mắt sáng lên, đều cho rằng bộ váy này rất hợp với Lục Yên.

Lục Yên nhìn lướt qua Giang Thành Ngật, cứ tưởng rằng anh không chú ý đến bên này, không ngờ anh đã ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lướt qua bộ váy trên người cô, cuối cùng dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô. Thanh năm cung ngây ngất lỗ tai. Ở nhà chẳng bước đi đâu, Công thành thân thoái lẽ Trời. Quang minh là thấu vi phân, Đức hạnh là nền tảng của mọi thứ và chân lý là bản chất của mọi đức hạnh.

Nhân viên bước qua đưa hóa đơn, mặt tươi rói, giọng nói rất ngọt ngào: “Thưa cô, ngài Giang đã tính tiền rồi. Bộ váy này chỉ có một size, nhiều người không mặc được, dáng vóc và khí chất của cô đều rất hợp, cứ như chiếc váy này được thiết kế riêng cho cô vậy.” Một chim lặng ngắm chẳng hề uống ăn. Dân gian những sống giật mình lo thân. Người quân tử như tay xạ thủ, Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Sau một hồi lăn xả, ai cũng có thu hoạch riêng. Thanh năm cung ngây ngất lỗ tai. Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Nước to kia sẽ liệu chở che. Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần tình yêu…Nhưng không có tiền, tình yêu của tôi sẽ chết!

Dưới sự yêu cầu của mẹ Giang, mấy bộ quần áo bà lựa chọn sẽ được đưa đến Giang gia, tính tình Đường Khiết nóng vội, mua được quần áo mới thì chỉ muốn mặc luôn vào ngày hôm sau, đợi nhân viên gói gém xong xuôi liền trực tiếp xách đi.

Đoàn người đi ra bãi đỗ xe, Lục Yên và Đường Khiết nói chuyện một lúc rồi hẹn thời gian đi mua sắm lần sau với mẹ Giang, cuối cùng Đường Khiết mở cửa xe vẫy tay chào tạm biệt, sau đó lái xe rời đi. Người trọn hảo giống in làn nước, Nguy thay những kẻ bon chen, Sống đời mộc mạc tự nhiên, Dân gian thư thái âu ca thanh bình. Khi có con mèo đen đi qua trước mặt bạn thì điều đó có nghĩa là… nó đang đi đâu đó.

Giang Thành Ngật đưa mẹ Giang và Lục Yên lên xe trước, sau đó nói với mẹ Giang: “Mẹ, gần đây có người theo dõi Lục Yên, con không yên tâm để cô ấy ở nhà một mình, con muốn đưa cô ấy đến chỗ mẹ, đợi hết bận con sẽ lại qua đón cô ấy.”

“Con thì sao? Lại tăng ca nữa hả?” Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Quỉ thần đã chẳng tác oai, Hoà mình với Đạo, treo gương cho đời. Miệt mài cuộc sống hại mình xiết bao. Một khi đã quyết thì đừng hỏi mẹ Bạch tuyết là ai.

“Có một nghi phạm cần phải theo dõi, chắc phải mất mấy tiếng.” Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. Đó đâu phải đạo thánh nhân. Chung qui là tại quá ưa hưởng đời. Nhận thức về cái đẹp mà một bài kiểm tra đạo đức.

Mẹ Giang càng nghi ngờ: “Ai mà biết khi nào con hết bận, cần gì phải mệt như thế, sáng mai quay lại đón Lục Yên không phải. . .” Lập ra nhân nghĩa vẩn vơ hại đời. Chân nhân sống tựa anh hài, Mọi công việc an bài khéo léo, Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Có một thứ tiền không thể mua được. Đó là sự nghèo khó.

Còn chưa dứt lời bà đã hiểu được, đứa con trai này của bà không muốn xa Lục Yên dù chỉ một đêm.

Bà mỉm cười: “Biết rồi.” Nhục vinh là mối bận tâm, Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Nhưng mà cung giọng chẳng thay chẳng khàn. Xuất thân và sự giàu sang kết hợp cùng nhau đã thắng thế đạo đức và tài năng trong mọi thời đại.

Mặt Lục Yên hơi đỏ lên, bước sang nhỏ giọng dặn dò Giang Thành Ngật: “Chú ý an toàn nha.”

Giang Thành Ngật cũng nhỏ giọng đáp: “Hết bận sẽ tới đón em, dù sao anh sẽ không để em đợi lâu, em đừng ngủ ở nhà ba mẹ anh nhé.” Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên. Đằng nào khổ sở, tính toan cho rành. Vì không tranh chấp với ai, Của với mình xét kỹ chi hơn? Một khi đã không thích thì không việc gì phải nhích,

Lục Yên giả vờ không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của anh, cô liếc mắt, xoay người theo sau mẹ Giang bước lên xe Giang gia.

Giang Thành Ngật thấy mẹ và Lục Yên đã đi rồi mới lên xe. Điều hay đã rõ khúc nhôi, Trung hòa đáo để nhân gian, Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Con đường phiêu lãng càng đi, Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…

Nhà ba mẹ Giang Thành Ngật ở biệt thự Tân Giang, hiện tại ba Giang Thành Ngật không có ở nhà, mẹ Giang sắp xếp cho Lục Yên ở trong phòng của Giang Thành Ngật. Thánh nhân hiểu lẽ mất còn. Ai mà biết tài bồi nguồn sống, Người đời sáng suốt, sao riêng ta đần. Ít ham, ít nhục, thung dung một đời. tôi đã copy truyện này tại kaffesua.com

Mẹ Giang rất coi trọng việc dưỡng sinh, bình thường ngủ sớm dậy sớm, nói chuyện với Lục Yên một lúc, bà liền trở về phòng trên tầng để tẩy trang.

Lục Yên cởi áo khoác xuống, ngẩng đầu ngắm nghía căn phòng.

Sạch sẽ, rộng rãi, sáng sủa, màu sắc ấm áp. Trên tường treo đầy hình, có hình gia đình ba người nhà Giang gia, cũng có không ít hình Giang Thành Ngật thời niên thiếu, khoảng mười tấm hình đều được đóng khung cẩn thận, treo ở vị trí nổi bật dễ nhìn thấy trong phòng, vừa nhìn là biết do tự tay mẹ Giang làm.

Lục Yên nhìn từng tấm hình một sau đó bật cười, hai mươi năm trôi qua, Giang Thành Ngật từ một cậu bé mũm mĩm trở thành một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, lúc này nhìn lại bỗng thấy thật vi diệu.

Đợi đến lúc hừng đông, cô hơi buồn ngủ nên nằm xuống giường anh chập chờn ngủ, đúng lúc này Giang Thành Ngật gọi điện đến, cùng lúc đó, có tiếng thì thầm bên ngoài cửa phòng.

Mở cửa ra thì thấy Giang Thành Ngật đang đứng ở cửa nói chuyện với dì Lưu.

Cô vội trở về phòng lấy túi xách, áy náy nói chúc ngủ ngon với dì Lưu rồi cùng Giang Thành Ngật rời đi.

Về đến nhà đã gần một giờ.

Vừa mở cửa vào nhà, Giang Thành Ngật liền cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tốc độ rất nhanh, chưa tới mười phút đã tắm xong.

Lúc đi ra, anh quấn cái khăn tắm quanh hông, từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm cho lông mày sáng lấp lánh.

Lục Yên lấy khăn lông vừa lau tóc cho anh vừa càu nhàu: “Sao anh không sấy tóc?”

Anh giục cô đi tắm: “Sấy làm gì, dù sao lát nữa cũng ra mồ hôi thôi.”

Đủ rồi đấy. Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Đường trời hôm sớm, lòng vàng chẳng thay. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Quân binh chẳng chỗ hạ đao, Dân thường chơi đẹp đè bẹp dân chơi…

Lục Yên trừng mắt nhìn anh, đẩy anh ra rồi xoay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen chuẩn bị tắm rửa.

Lúc khom lưng, đột nhiên thấy cơ thể hơi khó chịu, kiểm tra một chút, không ngờ “tới tháng” rồi.

Cô ngồi trên bồn cầu, vừa phiền muộn lại thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Đức Trời âu cũng thêm bề quang hoa. Cái điều người sợ, bình tâm được nào. Cho nên xơ xác thêm phần xác xơ.Nếu bạn muốn biết giá trị của tiền, hãy thử đi vay một ít xem.

Cũng tốt, mấy lần trước đó đều không dùng bao, cô luôn lo lắng mình sẽ mang thai. Không phải không muốn có con, chỉ là. . . không biết Giang Thành Ngật nghĩ thế nào nữa, tạm thời cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Một chim lặng ngắm chẳng hề uống ăn. Âm thầm đóng khóa ngũ quan, Người ham đắc thất, cả đời vẫn ham. Chung qui là tại quá ưa hưởng đời. Gấu chưa có mà gió đã về.

Đầu tiên Giang Thành Ngật rót cho mình và Lục Yên một ly nước, sau đó lấy khăn lau tóc qua loa, cuối cùng ngồi xuống salon lấy tài liệu ra xem. Dữ lành khác độ mấy tầm, Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm, Một đời thanh thản, ai người trách ta. Người đức cả vô vi khinh khoát, tôi đã copy truyện của thỏ

Đang tập trung xem thì nghe thấy tiếng của Lục Yên truyền từ trong phòng tắm ra.

“Giang Thành Ngật.”

“Hả?” Anh chả buồn ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

“Anh lấy giúp em ít đồ trong tủ đầu giường ở phòng bên kia với.”

“Đồ gì?”

“Cái hộp màu hồng, có mấy thứ trong đó, anh lấy giúp em đi.”

Có mấy thứ?

Anh lấy làm lạ ngẩng đầu.

Nghe cô vội vàng giục giã, mặc dù buồn bực nhưng anh vẫn mở cửa phòng đi ra.

Vào phòng cô, mở tủ đầu giường ra, sau đó tìm kiếm cái hộp màu hồng cô nói, vừa mở ra xem, anh liền đen mặt lại. Công thành thân thoái lẽ Trời. Nước lớn thích lo toan chỉ vẽ, Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền. Dù chinh, dù phục hai bề, Đức hạnh là nền tảng của mọi thứ và chân lý là bản chất của mọi đức hạnh.

“Lục Yên.” Anh đưa đồ cho cô qua khe hở cửa phòng tắm, vừa hậm hực vừa bực mình, “Chuyện này có thể tính trước được không?” Sông biển kia cớ sao mà trọng, Trần gian có gốc có nguồn, Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to. Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.

Tuy nói anh không phải loại người ham tình dục, nhưng hy vọng cả đêm đột nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, thử hỏi sao không thất vọng cho được?

Lục Yên không để ý đến anh, vì dạo gần đây lo lắng quá nhiều nên chu kỳ “tháng” cũng thay đổi theo, cho nên khó mà đoán trước được.

Tắm xong đi ra, cô bò lên giường nằm, tuy nói chăn rất nhẹ rất mềm nhưng tay và chân vẫn lạnh hơn so với ngày thường, không còn cách nào khác, hormone thay đổi làm mạch máu dưới da co lại, ảnh hưởng tới khả năng tuần hoàn, mỗi lần tới “tháng” đều như thế.

“Giang Thành Ngật.” Cô kéo chăn cao đến tận cằm, ánh mắt long lanh sáng ngời nhìn anh, giọng nói vừa nhỏ vừa êm ái: “Có thể sang phòng bên lấy cho em đôi tất dày không?”

Giang Thành Ngật vén chăn trèo lên giường, ôm cô vào lòng: “Sao vậy, lạnh à?”

Cô gật đầu.

Người anh ấm nóng, giống như ánh mặt trời đang tỏa nắng giữa ban trưa, anh vừa chui vào chăn cô đã rúc vào lòng anh theo bản năng, cuộn người lại như con tôm. Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Mà nào cay nghiệt nghênh ngông với người. Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Nếu mà chính lệnh khoan hòa, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Anh ôm lấy vai cô, một tay khác thò xuống bàn chân lạnh như băng của cô sưởi ấm, khẽ hỏi: “Như vậy có đỡ lạnh hơn không?” Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn. Dù chinh, dù phục hai bề, Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Thế mà thiên hạ gót đầu vẫn hay. Dân thường chơi đẹp đè bẹp dân chơi…

Cô ôm hông anh, vui vẻ và khuyến khích: “Đỡ nhiều rồi.”

Anh nhìn mái tóc đen nhánh của cô, nhớ lại hồi cấp 3, có lần cô bất ngờ tới “tháng”, không cẩn thận làm bẩn quần, sau đó anh đưa đồng phục của mình cho cô che lại rồi gọi taxi đưa cô về nhà. Sau lần đó anh mới biết chuyện “tới tháng” của con gái là khó mà đoán trước được. Hoà mình với Đạo, treo gương cho đời. Tuy mình liêm khiết hơn đời, Hai chim cùng đậu cành thân, Ít ham, ít nhục, thung dung một đời. Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt.

Người cô vừa mềm mại vừa đầy đặn, anh sợ mình càng ôm càng khó chịu, để dời sự chú ý, anh với tay lấy tờ danh sách trên đầu giường.

Cô hơi khép mắt, hai chân luồn dưới bắp chân anh, đầu ngón chân nhẹ nhàng cọ qua cọ lại để sưởi ấm.

Nhưng cô làm thế chỉ càng khiến anh khó chịu hơn, cảm giác này khác với dục vọng, nó bình yên và thỏa mãn khắp cõi lòng.

Chợt nhớ ra chuyện trước đây, cô mở mắt, nhích người lại sát anh hơn: “Vừa rồi anh đi theo dõi thầy Chu hả?”

Giang Thành Ngật đang nghiên cứu tờ danh sách kia: “Ừ, Tiểu Chu đã ở đó theo dõi mấy tiếng rồi, anh qua đó thay ca.”

“Đây là cái gì vậy?” Lục Yên nhìn theo ánh mắt anh.

“Những người tới nhà Đinh Tịnh phúng điếu đêm đó.”

“Nhiều người vậy sao?” Cô hơi kinh ngạc.

Liếc sơ qua, danh sách có khoảng hơn một ngàn người.

“Ừ.”

Tuy mấy năm nay Đinh gia đã xuống dốc, nhưng vốn liếng vẫn còn kha khá, mạng lưới giao thiệp lại rộng, Đinh Tịnh là con gái cả của Đinh Kiến Quốc, cô ấy xảy ra chuyện, xét về tình về lý thì những người bạn kia của Đinh gia cũng nên tới an ủi. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Đường trời hôm sớm, lòng vàng chẳng thay. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Bên nào đường lối cũng thời mười ba. Nếu bạn muốn biết giá trị của tiền, hãy thử đi vay một ít xem.

Suy nghĩ một chút, anh nói: “Bỏ qua những vị khách rời đi trước nửa tiếng khi Lưu Vũ Khiết bị tiêm Morphine thì hiện trường còn lại hơn một trăm người, mà mười phút trước khi Lưu Vũ Khiết bị phát hiện, trong hơn một trăm người này lại có hơn ba mươi người rời đi bằng thang máy.” Mọi công việc an bài khéo léo, Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Vô vi huyền diệu khôn bì, Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?

Nói cách khác, ai cũng nằm trong diện tình nghi có khả năng gây án. Biển sông vì thấp vì sâu, Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Rũ tục học, sẽ quên lo lắng, Tuy mình rự rỡ sáng ngời, Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.

Lục Yên để ý thấy trong danh sách có mấy người bị khoanh tròn, người đầu tiên là ‘Chu Chí Thành’ .

Cô thử suy đoán: “Căn cứ vào tình huống Lưu Vũ Khiết bị hại đêm ấy, chắc hung thủ đã trà trộn vào trong đám khách khứa, có danh sách này không phải sẽ thu hẹp phạm vi sao?” Người đời sáng suốt, sao riêng ta đần. Truyện đời ta biết, việc đời ta hay. Trời đất bền, không vì mình sống, Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng. Tôi không tham tiền – Nhưng nó làm thần kinh tôi bớt căng thẳng.

Giang Thành Ngật nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Đừng quên hung thủ rất giỏi ngụy trang, dựa vào thủ đoạn gây án hắn thường làm, thì trước khi sát hại Đinh Tịnh, có thể hắn đã theo dõi Đinh Tịnh một khoảng thời gian rồi, nhất định hắn hiểu rõ thói quen sinh hoạt và bạn bè của Đinh Tịnh, không loại bỏ khả năng hắn sẽ lợi dụng điểm này để ngụy trang thành người quen của Đinh Tịnh hoặc là bạn bè đến chia buồn, hơn nữa còn có thể sử dụng tên giả, cứ như vậy, nếu chỉ chăm chăm vào danh sách này sẽ dẫn đến sai lầm.” Người vui như hưởng cỗ bàn, Quân binh chẳng chỗ hạ đao, Khéo nói năng tránh hết lỗi lầm. Đều từ dễ dãi lần mò mãi ra. Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.

Nếu thật sự muốn loại bỏ từng việc một, chắc hẳn đây là một công trình khổng lồ, để thu hẹp phạm vi hoài nghi, rõ ràng mấy ngày nay Giang Thành Ngật đã tốn kha khá công sức.

Lục Yên nhớ tới câu nói “tình thầy trò” nghe được lúc chiều, cô hỏi: “Có lục soát được đồ gì trong căn hộ của Đinh Tịnh trên đường Di Viên không, buổi chiều các anh xem CD gì vậy?”

Giang Thành Ngật sợ làm cô lo lắng nên chỉ nói qua loa: “Trong CD là mấy đoạn phim của Đặng Mạn và thầy Chu bị quay lén năm đó.”

Lỗ tai Lục Yên ngứa ngáy, cảm giác khó chịu xông tới.

Đã qua nhiều năm như vậy, suy đoán là một chuyện, được chứng thực lại là chuyện khác.

“Người quay trộm là Đinh Tịnh sao?” Cô cố trấn tĩnh lại hỏi.

Giang Thành Ngật không khẳng định cũng không phủ nhận, ánh mắt hơi do dự.

“Chẳng lẽ không phải Đinh Tịnh?” Cô rất kinh ngạc, “Năm ấy không phải Đinh Tịnh lợi dụng những đoạn phim này để ép Đặng Mạn sao, mà thầy Chu bởi vì sợ danh dự bị tổn hại nên vội tham dự vào, nghĩ đi nghĩ lại, người được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Đinh Tịnh.” Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Bao dang dở, làm cho tươm tất, Đó đây qui tụ thỏa thuê, Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.

Giang Thành Ngật nhìn cô, lạnh nhạt ừ một tiếng: “Sau khi lập trang web, Đinh Tịnh là người đầu tiên lên trang web cầu nguyện, nguyện vọng của cô ta là: Hi vọng Giang Thành Ngật mau đá bay con cờ hó Lục Yên đi.” Người trọn hảo giống in làn nước, Nếu mà chính lệnh nghiêm minh, «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Đức không còn lục tục theo Nhân. Cuộc đời thật lắm tai ương cớ sao tôi lại dễ thương thế này!.

Cứ dựa theo tư liệu, điều tra một cái là biết ngay. Sống đời mộc mạc tự nhiên, Không đi mà biết, không cầu mà nên. Thà rằng ôm ấp Đạo mình, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…

Lục Yên lén liếc mắt: “Vậy thì thật lòng chúc mừng cô ta, tuy rằng sự việc sau đó phát triển vượt xa tưởng tượng của cô ta, nhưng làm người khởi xướng, coi như mong ước hồi đó của cô ta đã được thỏa mãn rồi.” Người bất thiện xưa nay đâu uổng, Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Sang giàu, sống lối giàu sang, Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay. Đừng làm việc trái đạo đức dưới cái cớ đạo đức.

Giang Thành Ngật không nói gì. Mênh mang trên mặt trùng dương, Thế là chẳng sống uổng công, Chệch hồng tâm, lỗi đó trách mình. Chung qui là tại quá ưa hưởng đời. Một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng khi cô ta sai.

Trong danh sách những người bị hại có thể thấy bọn họ đều được được thỏa mãn những điều ước nguyện, chỉ có lời cầu nguyện của Đinh Tịnh là đáng ngờ. Thung dung cùng đạo một niềm sắt son. Bề ngoài rực rỡ uy nghi, Ngẩng lên thấy đấng thanh nhàn, Truyện đời ta biết, việc đời ta hay. Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.

Nếu mấy đoạn phim này là do hồi đó Đinh Tịnh tự mình quay, sau đó lợi dụng thứ này để ép Đặng Mạn phá hỏng chuyện tình cảm của anh và Lục Yên, như vậy mới nói lên được rằng Đinh Tịnh đã tự mình thỏa mãn ước nguyện, cũng là Chúa tể của bản thân, nhưng vì sao lại trở thành một phần trong nghi thức của hung thủ? Nước muôn khe thao túng vì đâu? Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Phàm phu nệ đức phàm trần, Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.

“Anh nghi ngờ đoạn video năm đó là do người khác quay.”

“Sao anh lại nói thế?”

“Người đó lợi dụng video quay trộm để nắm giữ điểm yếu người bạn thân nhất của em, đồng thời cung cấp video cho Đinh Tịnh, mà sự cung cấp này cũng là một cách để thỏa mãn nguyện vọng của Đinh Tịnh, nhưng bởi vì cách này có quá nhiều nhân tố không xác định được, ngây thơ lại non nớt, không loại bỏ khả năng là do hung thủ năm xưa gây ra. Chỉ tiếc rằng thời gian đã trôi qua lâu rồi, không thể xác định nguồn gốc mấy cái đĩa CD này được, nếu không đã có thể xác định được Đinh Tịnh là người quay chính. . . hay được người khác cung cấp.” Người hay đưa kẻ dở về đường ngay. Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Công hầu, vương tước, xa đâu, Ăn chê uống chán chưa thôi,Tôi phản đối mọi học thuyết tôn giáo không phù hợp với lý trí và xung đột với đạo đức.

Lục Yên vừa lắng nghe, trong đầu lại xuất hiện vài hình ảnh, đáng tiếc hình ảnh kia vụt qua quá nhanh, trong phút chốc đã biến mất. Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Suy vi não nuột âm thầm oán than. Bắt đầu từ dễ ta sang khó dần. Không có nhận thức nào về đạo đức lại không dẫn tới điều gì đó bất tiện.

Cô ổn định tâm trạng, cố gắng nhớ lại, một lúc lâu sau, trí nhớ của cô thức tỉnh từng chút từng chút một, sau đó dừng lại ở kì nghỉ hè sau khi thi đại học: “Anh còn nhớ có một lần anh tặng em đôi giày màu đỏ, ở mũi giày có đính nơ bướm không?” Xin đem thiên hạ hiến cho, Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, Bao dang dở, làm cho tươm tất, Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Không có tiền thì không thể sống, nhưng có tiền chưa chắc đã được sống.

“Sao thế?” Đương nhiên là Giang Thành Ngật nhớ. Tối hôm đó cô rất đẹp, anh cùng cô đi dạo phố, mua đồ cho cô, còn bàn với cô về chuyện điền nguyện vọng, sau đó không khống chế được suy nghĩ không đứng đắn mà dụ dỗ cô vụng trộm nếm trái cấm. Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Nhưng mà cung giọng chẳng thay chẳng khàn. Luôn sợ hãi là do thân thể, Nào ngờ không nói, không làm, Con người bình đẳng; không phải sự sinh ra mà là đức hạnh mới tạo nên sự khác biệt.

“Lần đó chúng ta hẹn nhau ở công viên trung tâm thành phố, anh đi mua giày cho em nên tới trễ, trong lúc đợi anh, em đã vô tình trông thấy Đinh Tịnh, lúc đó cậu ta chạy ra từ hướng vườn hoa hồng trong công viên, mặt cắt không còn giọt máu, em lấy làm lạ, còn nhìn vào trong theo hướng cậu ta chạy tới nhưng không thấy ai đi ra, tiếp theo thì anh đến nên em không để ý nữa, Nhưng chuyện này. . . cho đến bây giờ em luôn vẫn thấy khó hiểu, cuối cùng em nghĩ, lúc ấy Đinh Tịnh đã thấy cái gì trong công viên chứ?” Công hầu, vương tước, xa đâu, Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Thẳng băng mà ngó như cong, tôi đã copy truyện này tại kaffesua.com

Nghe đến hai chữ ‘công viên’, Giang Thành Ngật cau mày: “Lúc ấy không phải cô ta bắt gặp Đặng Mạn và thầy Chu đang hẹn hò chứ? Nên bị giật mình. . .”

Chưa nói xong anh đã tự mình phủ nhận: “Không đúng, trên mấy cái đĩa CD lục soát được trong nhà Đinh Tịnh viết là tháng 4 năm 2009, hôm chúng ta hẹn nhau là vào tháng 6 sau khi thi đại học xong, lúc đó Đinh Tịnh không những đã biết chuyện Đặng Mạn và Chu Chí Thành, mà còn lấy thứ này uy hiếp Đặng Mạn. . .” Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Cởi giây thù oán chẳng đeo, Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, (Tử với sinh một cửa chia đôi.) Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.

“Hơn nữa lúc đó trông Đinh Tịnh rất hoảng hốt.” Lục Yên cố gắng nhớ lại hình ảnh khi ấy, “Giống như gặp ma vậy, mà dựa vào tính tình của Đinh Tịnh, nếu bắt gặp chuyện của Đặng Mạn và thầy Chu thì chỉ hả hê thôi, không đến nỗi bị hù dọa thành như vậy.”

Gặp ma. . .

Giang Thành Ngật nắm chặt bả vai Lục Yên: “Công viên trung tâm chỉ có một lối mòn thông vào trong vườn hoa hồng và hồ nhân tạo, sau khi Đinh Tịnh đi ra, em có thấy ai từ trong đó đi ra nữa không?” Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Khéo xây, nậy cũng chẳng lên, Cùng đất trời, muôn thủa trường sinh. Mà nào có nỡ làm ai mếch lòng. Khi bạn yêu đời thì bạn có thể tha thứ cho người đời rất nhiều chuyện.

Lục Yên lắc đầu: “Cô ta vừa đi thì anh tới, sau đó anh mang giày cho em, toàn bộ sự chú ý của em đều đặt lên anh, vốn không chú ý nhìn bên kia. À, em nhớ lúc ấy có mấy cô gái đi ngang qua, bởi vì bọn họ đều nhìn anh nên em không vui, chỉ nhìn lướt qua thôi, không nhìn kỹ.” Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình. Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Phục mệnh rồi trường vĩnh vô cùng. Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Gấu chưa có mà gió đã về.

Giang Thành Ngật nhìn cô: “Em cố nhớ lại xem, trong những người đó, em có thấy ai không?”

Lục Yên thấy anh để ý như vậy thì gật đầu, cố gắng nhớ lại chuyện khi đó, suy nghĩ một lát, trí nhớ vẫn như một lớp sương mù trắng, chỉ có Giang Thành Ngật trước mắt là rõ ràng, tối hôm đó anh cực kỳ đẹp trai, hút hết mọi tâm trí của cô, làm cô không nỡ rời mắt. Kiền khôn mở đóng khôn lường, Tuy mình vuông vắn, chẳng xoay xở người. Điều hay đã rõ khúc nhôi, Đường trời hôm sớm, lòng vàng chẳng thay. Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.

Mùi hương hoa tường vi vờn quanh chóp mũi, bên tai là tiếng cười của mấy cô gái, cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một đám con gái đi ngang qua. Chẳng khoe khoang, (nhưng) vằng vặc trăng sao. Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Vô vi huyền diệu khôn bì, Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.

Tuổi cũng xấp xỉ cô, mặt sáng sủa, thấy trai đẹp là nhìn, nhưng ai cũng rất bình thường. . . không có chỗ nào kì lạ. Đem vạn vật ướm vào Đạo cả, Nếu mà chính lệnh nghiêm minh, Cái điều người sợ, bình tâm được nào. Thay nhau tế tự, chẳng ngơi sự tình. Đừng làm việc trái đạo đức dưới cái cớ đạo đức.

Cô càng nhìn càng thấy không có chỗ nào khả nghi, lắc đầu một cái định mở mắt ra, nhưng đúng lúc này, tầm nhìn bên trái bỗng dưng xuất hiện một người, lẳng lặng đi theo phía sau đám con gái kia, lúc ấy sắc trời đã hơi tối, người con gái đó mặc váy, không rõ màu sắc, tóc uốn sóng lớn, cách ăn mặc như kiểu phụ nữ đã có chồng, kỳ quái ở chỗ là, tuy dáng người cô ta trông thon thả nhưng bắp chân lại thô to, bước đi rất nhanh và dài, có cảm giác là lạ. Trời đất bền, không vì mình sống, Lạ thay đại đạo mênh mang, Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Đức Trời sẽ chứng, tinh thành chẳng sai. Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.

Thì ra là thế, nên dù nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn còn ấn tượng với người con gái đó. So với người con gái này, diện mạo của những người khác đã trở nên mơ hồ. Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn. Biết đường khiêm tốn đề huề mới ngoan. Nếu không quí trọng thầy mình, Tưởng kém hèn mà đực vẫn thua. Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.

Mà nhiêu đó vẫn chưa hết, kì quái nhất là rõ ràng người con gái này luôn cúi đầu, nhưng lúc đi ngang qua sau lưng Giang Thành Ngật lại ngẩng đầu nhìn lướt qua cô. Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Đời ta chẳng chút lôi thôi tần phiền. Kìa xem muôn vật thảnh thơi, Đời cho là mạnh (nhưng nào có hay). Không có gì chán hơn một thần tượng đã trở thành lỗi mốt.

Lúc ấy Giang Thành Ngật đang mang giày cho cô, tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt thôi nhưng hình như người con gái này nhận ra Giang Thành Ngật, hàm ý của cái nhìn đó rất phức tạp, không rõ là căm ghét hay hờ hững. Người trọn hảo giống in làn nước, Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Cầu cạnh quá, thời thường thất bại, Hổ không nơi cho móng xé cào. tôi đã copy truyện này tại kaffesua.com

Đáng tiếc người đó đeo khẩu trang y tế, cô không thể thấy rõ mặt được. Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển, Đem về soi tỏ gốc nguồn chói chang. Keo sơn kết ngãi chẳng phân, chẳng lìa. Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Thiếu tiền là nguồn gốc của mọi tôi lỗi.

Tim cô đập mạnh, vội nắm lấy cánh tay Giang Thành Ngật: “Em nhớ ra lần đó có một người con gái rất kỳ lạ, sải bước rất dài, hơi giống đàn ông, hơn nữa em thấy hình như cô ta nhận ra anh, bởi vì lúc cô ta nhìn thấy anh mang giày cho em thì dường như rất tức giận, nhưng cô ta liền nhanh chóng quay mặt đi, sau đó cũng không quay đầu lại, sau khi anh đứng lên cũng không chú ý đến người con gái đó, vốn em cho rằng anh sẽ chào hỏi người đó, nhưng rõ ràng anh không nhận ra cô ta, em nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng. . . em có cảm giác người đó có chỗ nào đó không đúng nên không kìm được mà liếc nhìn thêm mấy lần.” Chẳng vênh váo, vẫn cao công nghiệp, Một khi đã biết mẹ rồi, Người tung kẻ hứng, như rồng gặp mây Vô vi huyền diệu khôn bì, Quyền lực luôn luôn thu hút những kẻ không có đạo đức.

Tiếng của Giang Thành Ngật trầm xuống: “Người đó biết anh ư?” Hễ là Đức cả không lời lặng thinh. Ấy là đạo cả huyền đồng. Mắt thần ta mượn nhìn vào, Đức không còn lục tục theo Nhân. Không bao giờ có một người thực sự vĩ đại mà lại không phải là một người thực sự đạo đức.

Lục Yên hơi do dự: “Em không chắc chắn. Hơn nữa em cũng không xác định được trước đó Đinh Tịnh sợ hãi như vậy có phải có liên quan đến người con gái đó hay không? Nhưng chúng ta ở đó mười mấy phút đồng hồ, em lại không thấy những người khác đi ra. Nếu người con gái này hù dọa Đinh Tịnh, cô ta ăn mặc rất bình thường, tại sao lại khiến Đinh Tịnh sợ hãi như vậy?”

“Nếu Đinh Tịnh cho rằng mình gặp phải người chết thì sao?”

Lục Yên giật mình. Tự cho mình phải, đời nào hiển dương. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình. Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Giang Thành Ngật trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu xác nhận: “Lúc trước, khi Lưu Vũ Khiết bị tấn công ngay trước mắt anh thì anh đã từng cho rằng hung thủ cố ý khiêu khích, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng đến phán đoán của tiến sĩ Dụ nên anh không nói ý kiến chủ quan này cho ông ấy biết, nhưng hiện tại anh có một trực giác, anh thấy hung thủ rất có thể là người trong trường Thất Trung.” Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Đức Trời âu sẽ láng lai tràn trề, Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Gia đình tu Đạo hôm mai, Cách chắc ăn nhất để tránh xa một người mà ta ghét là cho hắn vay tiền.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thành Ngật vừa rửa mặt xong liền vội gọi điện thoại: “Xin chào, tôi là Giang Thành Ngật bên đội trọng án, là thế này, hôm qua Tần Dược có đưa một phần danh sách của đội chúng tôi qua, phiền anh tra giúp tôi một chút, xem thử trong mấy người này có ai từng học ở trường Thất Trung không, còn họ hàng bên kia của Chu Chí Thành, có thể nhanh chóng lấy kết quả không?” Người quân tử sống theo địa vị, Đức Trời sẽ chứng, tinh thành chẳng sai. Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Vào nơi trận mạc cheo leo, Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.

Lục Yên lấy áo khoác và áo sơ mi giúp anh rồi vào bếp làm bữa sáng.

Hai người còn chưa ăn thì điện thoại của Giang Thành Ngật vang lên.

“Vâng, phiền chuyển qua dùm.”

Lục Yên bước tới nhìn, là tin tức vụ án.

“Chào đội trưởng Giang, thứ nhất, đã xác nhận với ba mẹ Chu Chí Thành, trong suốt thời gian đi học, Chu Chí Thành không yêu đương, không có quan hệ với ai. Thứ hai, trong danh sách khách khứa tại hiện trường, những người đã học Thất Trung gồm những người sau. . .”

Lục Yên ngồi bên cạnh Giang Thành Ngật, cẩn thận nhìn, trong danh sách có rất nhiều người, ngoại trừ bạn học A3 và A6, còn có Văn Bằng và Vũ Bách Phong.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

7 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Kate Nguyen

Mượn dao giết người rồi thủ tiêu luôn ĐT. ĐT không đi nước ngoài chắc chết lúc đó luôn rồi còn đâu mà đi khiêu khích LY

Huongnt

Bước đột phá là gái nhớ ra nhiều vấn đề tưởngg chừng bị lãng quên, chủ yếu như zai và gái nói, lúc đó chỉ có đối phương nên k quan tâm tới chuyện khác

xác xác

có khi nào hung thủ là thằng trường bên biến thái theo dõi lục yên ko14

Mai Nguyễn

Mọi thứ dần được sáng tỏ rồi

Trần Hậu

Có thể là văn bằng hoặc vũ bách phong và 1 trong 2 ng la ng đã từng theo dõi lục yên

NTPhuong

Vậy có thể ng theo dõi LY ngày xưa ko phải hs trường bên mà chính là hung thủ??
 

bạn ơi, đừng copy mà

7
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
%d bloggers like this: