DPKTH – Tường cao cung sâu, đường xa mịt mù (1)

Tường cao cung sâu, đường xa mịt mù (nhất)

Bước nhanh ra cổng lớn Thiệu phủ, mã xa vẫn còn đứng đó, Doanh Tâm và Liên Tâm theo ta đi ra.

“Tiểu thư? ? ? ? ? ?”

“Ta không sao, tháo mọi thứ xuống đi.” Ta dựa ở cạnh cửa nói. Thanh âm của ta đang run rẩy.

“Tháo xuống. Tiểu thư? ? ? ? ? ?”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta hồi cung thôi.” Ta thở dài một hơi, đứng thẳng người, bước về phía mã xa.

“Tiểu thư, chúng ta không về nhà ư?” Khi Doanh Tâm hỏi ta, ta nghe thấy tiếng trách cứ rất nhỏ của Liên Tâm.

Ta cười khổ lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta quay về hoàng cung.” ‘Nhà’ của chúng ta đã không còn là nơi này rồi. Ta bước thẳng đến xe ngựa, không hề quay đầu lại nhìn.

Ngồi trên xe không bao lâu, Doanh Tâm và Liên Tâm cũng lên xe, vừa ngồi xuống, Liên Tâm đưa cho ta một đôi bông tai.

Một khối ngọc bài xinh đẹp, phía trên có khắc long phượng cát lợi. chính là khối ngọc bài đã theo bên cạnh mẫu thân mấy mấy thập niên.

“Phu nhân bảo nô tỳ đưa cái này cho tiểu thư.” Mắt lại cay cay.”Sau khi phu nhân đưa cái này giao cho nô tỳ thì đi về rồi.”

“Ừ. đeo vào cho ta.” Hoá ra ngọc bài tùy thân của mẫu thân giờ trở thành vật hộ thân của ta.

Suốt đoạn đường xóc nảy, ta không nói gì. Ta có thể cảm giác được hơi ấm của mẫu thân còn lưu lại trên ngọc bài.

Suốt hành trình ta không nói một lời, Liên Tâm ngồi ở bên cạnh ta cũng không lên tiếng. Doanh Tâm ngồi đối diện mấy lần muốn mở miệng đều bị Liên Tâm trừng mắt cảnh cáo, cũng tức thời im miệng. Ta biết nàng muốn an ủi ta, nhưng ta cũng không muốn nghe đành phải giả bộ nhắm mắt nghĩ ngơi. Thế nhưng lòng không thể tĩnh lặng được.

Từ nay về sau, hoàng cung chính là nhà của ta. Ta đã không còn là tiểu cô nương kia nữa, ta ta càng không ngừng ám chỉ bản thân, tất cả mọi thứ đều cho rằng hiển nhiên.

Chúng ta về đến hoàng cung khi trời sẩm tối, không kịp ăn cơm tối đã quay lại Đồng Cung nghỉ ngơi, khi cô cô hỏi ta chỉ nhàn nhạt trả lời do mệt mỏi. Mặc dù cô cô lấy làm lạ nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở Liên Tâm và Doanh Tâm hầu hạ ta cho tốt.

Ta nằm trên giường lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ngủ được, mỗi khi chập chờn vào giấc ngủ thì chỉ một động tĩnh nhỏ cũng khiến ta giật mình tỉnh giấc.

Cứ chập chờn hỗn loạn như vậy đến tận hừng đông.

Ta rời giường mặc quần áo và trang điểm, dùng một sợi lụa dài cột tóc lên, không mang theo trang sức sặc sỡ cũng không trang điểm kỹ càng, chỉ muốn một lần nữa trở thành chính mình. Trời tờ mờ sáng, rửa mặt chải đầu xong đi ra cửa phòng. Vốn muốn đi dạo vườn hoa một chút, nhưng lại sợ không tìm được đường quay về. Đành phải đi xung quanh trong Đồng Cung. Thời tiết hôm nay hơi oi bức, cảm giác ngày mùa hè năm nay tới hơi sớm. Thần quốc một năm mười hai tháng có tám tháng là mùa hè, mùa đông chỉ có hai tháng. Ta rất là khí hậu Thần quốc, bởi vì thân thể từ nhỏ đã yếu ớt cho nên rất sợ trời lạnh. Nghe người ta nói Tố Quốc lạnh vô cùng, thậm chí tháng tám tuyết bay, mỗi khi nghĩ đến lại thấy khiếp sợ.

Ngồi ở Bá Đài chưa đến hai khắc, lại trở về phòng. Đến Thụy Tuyết Các, thấy Doanh Tâm và Liên Tâm cũng thức dậy rồi, gặp ta không sao cũng không nói nhiều, cười tươi hành lễ chào giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng không nên nhớ đến.

“Hôm qua, nương nương rất lo lắng cho tiểu thư, liên tục hỏi nô tỳ rằng tiểu thư bị làm sao? đã xảy ra chuyện gì? bây giờ thấy tiểu thư thế này, cũng yên tâm rất nhiều.”

“Sau này, đừng gọi ta là ‘tiểu thư’, phải gọi là ‘công chúa’, tránh để người khác soi mói.” Thanh âm của ta nhàn nhạt, như là lẩm bẩm vậy, thậm chí ta còn không chắc hai người họ có thể nghe thấy.

“Tiểu thư nói như vậy, chẳng phải sẽ rất xa lạ sao? Nô tỳ và Doanh Tâm là người tiểu thư mang từ nhà mẹ đẻ đến đây, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, đáng nghe và không đáng nghe, tiểu thư đều chỉ bảo cho chúng nô tỳ biết, chúng nô tỳ không coi tiểu thư là ‘công chúa’, mà ở trong mắt nô tỳ, tiểu thư vĩnh viễn chỉ là tiểu thư Thiệu gia, là chủ tử của nô tỳ.” Liên Tâm ngồi xuổng xuống, hai tay đặt trên tay của ta, trông rất tư nhiên. Chẳng biết nước mắt như nước lũ từ đâu đổ về,từng giọt từng giọt cứ thế lăn xuống, Doanh Tâm vội vàng đặt khăn tay vào tay ta, ta giả bộ đánh Doanh Tâm, vừa đánh vừa trách: “Đều là ngươi chọc tiểu thư khóc, xem ta trị tội ngươi thế nào.”

“Phải, là nôi tỳ sai, chọc tiểu thư khóc là lỗi của nô tỳ, nộ tỳ xin chịu tội, tiểu thư, tiểu thư cũng đừng khóc nữa, nếu tiểu thư còn khóc cứ đem Doanh Tâm đánh chết cũng được.”

Chủ tới ba người chúng ta cùng nhau cười giòn tan.

NEXT

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

bạn ơi, đừng copy mà

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
%d bloggers like this: