[ĐÔNG CHÍ] Chương 31

ĐÔNG CHÍ
Chương 31

tác giả: Ngưng Lũng
editor: kaffesua
beta: Ching Ling

Lục Yên nhớ lại: “Em đến trường hồi năm ngoái, nhưng người trong trường nói là danh sách dàn hợp xướng sớm đã mất rồi.”

Giang Thành Ngật vừa nghe cô nói, vừa gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia đang bận, đợi một lúc cũng không có ai bắt máy, Giang Thành Ngật bực bội ném điện thoại trở lại bảng điều khiển, hỏi cô: “Dàn hợp xướng năm đó có mấy người, em có ấn tượng gì không?”

Lục Yên ngớ người nhìn Giang Thành Ngật, không nhớ ra.

Có thể có ấn tượng gì chứ? Từ lúc quen anh, thế giới của cô thu nhỏ lại chỉ còn hai việc: học hành và Giang Thành Ngật.

Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ năm lớp 10 gia nhập đội cổ động và Olympic Toán học, ngoài ra không để tâm đến mấy đoàn thể khác trong trường.

Đường Khiết thường nói cô trọng sắc khinh bạn, suy cho cùng cũng không sai.

Cô chỉ nhớ người lĩnh xướng của dàn hợp xướng là Đinh Tịnh, bởi vì giọng hát của Đinh Tịnh rất dễ nhận ra, ngoài ra cô không ấn tượng gì với những người còn lại.

“Anh thì sao?” Cô hỏi Giang Thành Ngật, “Anh còn nhớ mấy thành viên của dàn hợp xướng không?”

Giang Thành Ngật ngớ ra, hiển nhiên cũng giống Lục Yên, năm đó anh cũng không bận tâm đến việc gì khác.

Hai người ai cũng như ai, không ai nói ai được.

Lục Yên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bài tập của cấp 3 rất nhiều, Giang Thành Ngật ngoài bài vở ra còn chơi bóng rổ, nhưng anh vẫn nhín chút thời gian để đến gặp cô.

Lúc đó, cho dù mẹ Lục Yên giám sát cô rất chặt, nếu hôm đó không tham gia hoạt động ở trường, cô chỉ có thể ở bên anh tối đa nửa tiếng đã phải quay về nhà ngay.

Chính vì thế mà mỗi lần hẹn hò đều cực kỳ quý giá. Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Một đời tất tưởi, phí hoài tâm thân. Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay. Chia tay mối tình bình thường để lên đường đi tìm mối tình lý tưởng.

Lúc mới bên nhau, Giang Thành Ngật rất nghiêm túc, chỉ dám nắm tay cô mà thôi, lâu sau mới dám hôn, nhưng hầu như đều trong phạm vi chấp nhận được, anh còn thường hay mua bánh và quà cho cô.

Cô biết điều kiện kinh tế gia đình anh khá, nghe nói lúc ông của anh còn sống đã chuyển một phần cổ phần sang tên anh, còn để lại di chúc cho ba anh thay mặt quản lý, nói cách khác ngay khi chưa trưởng thành, Giang Thành Ngật đã có tiền rồi.

Dù vậy, lúc hai người mới quen, do bản tính cô rất kiêu ngạo và tự tôn nên cô không chịu nhận quà của Giang Thành Ngật.

Thế nhưng cô cãi không lại lý lẽ của anh: “Anh thấy ba anh hay dỗ mẹ anh như vậy đó, em là bạn gái anh, sao anh không thể mua quà tặng em?”

Mặc dù Giang Thành Ngật rất ít khi nhắc tới gia đình mình, nhưng nghe anh nói vậy, cô có thể cảm nhận được tình cảm của ba mẹ anh rất mặn nồng.

Cô thầm hâm mộ. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Nước to chẳng cậy mình to, Ở nơi nhân thế rẻ khinh, Người đức cả vô vi khinh khoát, Đạo đức không gì hơn là lòng tôn kính cuộc sống.

Mà điểm chết người nhất chính là Giang Thành Ngật rất tinh mắt, mỗi lần chọn quà đều rất hợp sở thích của cô.

Tình cảm hai người càng ngày càng nồng nàn, cô cũng từ từ buông bỏ sự rụt rè.

Không ngờ một thời gian sau, bản chất dê cụ của Giang Thành Ngật cũng bộc lộ.

Có một lần, vào học kỳ 2 của lớp 12, Giang Thành Ngật thi đấu xong, vì uống quá nhiều nước ngọt ướp lạnh cho nên bị cảm, nhưng bởi vì gần tới trận quyết đấu rồi, Giang Thành Ngật là đội trưởng, vì thế mỗi ngày vẫn bị huấn luyện viên bắt đến sân bóng rổ tập luyện. Mới bày ra được những bề nghĩa nhân. Càng xa càng lạc biết gì nữa đâu. Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền. Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Bằng cách này hay cách khác, đã là con gái là họ cứ phải đẹp.

Lục Yên biết chuyện này đã vội mang theo thuốc cảm và thuốc kháng virus Four Season đến tìm Giang Thành Ngật.

Lúc đến đó, Lục Yên lặng lẽ dõi mắt nhìn vào sân, thấy Giang Thành Ngật ngồi ở hàng ghế khán giả, anh đang xem thành viên đội mình tập luyện.

Anh ngả đầu dựa vào bức tường sau lưng, trông khá lười biếng, sắc mặt xanh xao tiều tụy, nhưng vẫn toát ra vẻ kiên cường, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với huấn luyện viên ngồi bên cạnh.

Cô vừa mới ngồi xuống, anh đã nhìn thấy.

Buổi trưa, sau khi buổi huấn luyện kết thúc, anh khoác đồng phục lên vai nói mấy câu với mấy người khác, sau đó mượn cớ ở lại.

Đợi đến khi những thành viên khác đều đi hết, anh và cô giống như thường ngày, một trước một sau đi vào phòng nghỉ đã vắng người.

“Sao em lại tới đây?” Sau khi vào phòng, anh vừa khóa cửa lại vừa hỏi cô, lúc nói chuyện vẫn giữ khoảng cách 1 mét với cô.

Lục Yên cởi balo xuống mở ra, mấy ngày rồi anh không đến tìm cô, mặc dù cô đã lờ mờ đoán được nguyên nhân nhưng lúc nhìn thấy anh vẫn không vui, cô lẳng lặng lấy thuốc ra đưa anh: “Cho anh này.”

Giang Thành Ngật sửng sốt.

Đợi sau khi anh nhận lấy, Lục Yên mới nói: “Mỗi lần em bị cảm, mẹ đều đưa cái này cho em uống, bệnh rất nhanh khỏi.”

Giang Thành Ngật cười, vẫn không tới gần cô, chỉ nói: “Được, anh sẽ uống ngay.”

Uống thuốc xong, rốt cuộc anh cũng nhận ra cô không vui.

“Sao vậy?”

Lục Yên nhìn anh.

Mấy ngày không gặp mặt rồi, anh không những không tỏ ra thân mật gì, mà dường như khoảng cách của hai người còn xa cách như người lạ vậy.

Cô rất tức giận.

Được, anh không muốn đi qua thì cô đi qua vậy.

Cô bước lại gần hỏi anh: “Sao mấy hôm nay anh không đến tìm em?”

Anh vừa lùi vừa cười giải thích: “Bận quá thôi, với lại không phải anh đang bị cảm sao, đợi anh khỏe rồi sẽ đến tìm em.”

Đây cũng được xem là cớ ư?

Thấy anh đã lùi tới tủ quần áo, cô đành phải dừng lại, tức giận ngẩng đầu nhìn anh: “Bị cảm thì không thể đến tìm em sao?”

Anh ngả đầu ra sau, hơi dựa vào cửa tủ quần áo, cố gắng kéo dài khoảng cách với cô, rũ mắt nhìn cô, cười nói: “Không được, sắp đến kì thi giữa kì rồi, anh sợ sẽ lây bệnh cho em.”

“Nói chuyện cũng có thể lây bệnh ư?”

Anh nhận ra cô đang tức giận, bắt đầu đùa bỡn, khẽ trêu: “Anh sợ anh không kìm chế được cái khác.”

Giọng nghèn nghẹt vì bị nghẹt mũi, cho nên không giống với bình thường. Nghe như có người đang hà hơi vào tai mình vậy, mặt Lục Yên bất ngờ đỏ lên. Xin đem thiên hạ hiến cho, Thảnh thơi, là có đủ dùng, Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Ở nhà chẳng bước đi đâu, Tiền không quan trọng…nhưng đó là ta đang nói về tiền của người khác!

Anh vẫn đang cười, giọng dịu dàng dụ dỗ: “Vậy em có sợ không?”

Cô làm bộ tức giận nhìn anh, thừa lúc anh đang nói, bất ngờ ôm cổ anh, hôn anh một cái rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nói xem em có sợ không?”

Cô cố ý bắt chước giọng cợt nhã của anh. Nhãn tiền mà thấy căn nguyên trần hoàn. Bề ngoài rực rỡ uy nghi, Im lìm sinh hoạt, một lời cũng không. Một đời trần cấu chẳng mòn mỏi ai. truyện do thỏ kaffesua edit

Nhưng chẳng biết tại sao khi nói xong lời này, cô đột nhiên sợ, buông anh ra định bỏ chạy.

Nhưng vừa xoay người đã bị anh kéo vào lòng.

Hơi thở anh vẫn còn mùi thuốc nhàn nhạt, giống như gom tất cả sự kìm nén mấy ngày nay vào lần này, hôn sâu và gấp gáp hơn so với những lần trước đây, qua một lúc sau, nhịp thở của anh càng lúc càng dồn dập, một tay vòng qua hông cô, tay kia luồn vào áo cô, đột ngột sờ lên chỗ đó của cô. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Đức Trời sẽ chứng, tinh thành chẳng sai. Người hay đưa kẻ dở về đường ngay. Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Bạn có thể trẻ mà không có tiền nhưng bạn không thể già mà thiếu nó đâu.

Bất ngờ không hề phòng bị, Lục Yên chỉ cảm thấy có một dòng điện vừa mềm mại vừa tê dại chạy qua, đợi cho đến khi hiểu chuyện gì xảy ra, cô vội vàng cắn anh. Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Tiền tài dư dật của đời, của ta. Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê. Y như một mái làm mê cả bầy. Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…

Thừa dịp anh buông tay vì đau, cô đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Đáng ghét, anh… thật đáng ghét mà.”

Anh kéo cô trở lại, thở hổn hển nói: “Đừng chạy.”

Cô vừa lúng túng vừa xấu hổ, hung dữ trừng anh: “Anh anh anh, anh còn giống như lúc nãy nữa không?”

Giang Thành Ngật đã trấn tĩnh lại, vội dỗ cô: “Anh không như vậy nữa, anh là thằng đáng ghét, em đừng giận mà.” Thung dung cùng đạo một niềm sắt son. Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Mênh mang trên mặt trùng dương, Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài. Giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag thất thường

Khó khăn lắm mới dỗ được Lục Yên bình tĩnh lại, hai người ngồi trên ghế nghỉ ngơi, anh nhắm mắt tựa đầu vào cửa tủ quần áo, giống như cảm nhận được dư vị gì đó, vừa uống nước vừa thì thầm. hông thương người giúp, khôn thành u mê. Mà sao nắm chặt khó rời khó buông. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Để yêu một người đã khó, để đá nó càng khó hơn.

Tai Lục Yên khá thính, lập tức liếc mắt nhìn anh, nhưng anh nói nhỏ quá, cô không nghe rõ.

Về sau cô truy hỏi anh nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng lên tiếng phủ nhận: “Anh không nói gì hết.”

Hôm sau, Lục Yên bị cảm. Đạo tan đức nát ê chề, Con đường phiêu lãng càng đi, Kìa xem muôn vật thảnh thơi, Người lành rồi cũng ra như gian tà. Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.

Giang Thành Ngật đã sớm đoán được sẽ như vậy, nên hôm qua lúc tạm biệt nhau đã mua cho cô rất nhiều Bản Lam Căn, thuốc kháng virus, anh sợ mình sẽ lây bệnh cho cô. Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu. Thắng cái gì cứng nhất trần hoàn. Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền. Nương tay như nấu cá con mới là. Hâm hâm cho đời thanh thản. Lảm nhảm cho đời thêm vui.

Uống thuốc xong, xì hết nước mũi, Lục Yên nhớ lại chuyện hôm qua, không nhịn được bèn nghiêng đầu bắt chước khẩu hình câu nói của Giang Thành Ngật hôm qua, ngẫm lại. Xác tan, chẳng hại chi mình. Truy kỳ nguyên cũng có mười ba. Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Thất tình thì phải hết mình đi chơi.

Qua mấy lần, cô mới đoán được anh nói rằng: “Trổ mã tốt ghê.”

Không ngờ lại có người như vậy, cô vừa tức vừa buồn cười, thở phì phò đặt bút xuống.

Vốn cho rằng những lời này rất quá đáng, nhưng sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Lục Yên mới biết có đôi lúc Giang Thành Ngật còn thốt ra những lời quá đáng hơn gấp vạn lần nữa. Lòng người vì thế ly tan, Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều. Người bất thiện xưa nay đâu uổng, Trần gian mà có Hóa Công, Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiếng chuông cắt ngang dòng ký ức của cô. Nên cùng Đạo cả mặc tình thảnh thơi. Đời ta thơm phức hương tiên, Ít phô trương, (nhưng) rạng ngời, sáng quắc, Thay nhau tế tự, chẳng ngơi sự tình. Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.

Là chuông điện thoại của Giang Thành Ngật.

Cô quay sang nhìn anh, hình như anh đang chờ cuộc điện thoại này, điện thoại vừa reo anh đã vội vàng nghe máy.

Nói mấy câu, Giang Thành Ngật trả lời: “Biết rồi.”

Anh cho xe chạy vào làn, đi thẳng về phía trước.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô ngơ ngác không hiểu, “Đến trường học tìm danh sách dàn hợp xướng, hay đi tìm nhân chứng anh vừa nói?”

Giang Thành Ngật tích chữ như vàng: “Nhân chứng.”

Lục Yên bất ngờ: “Có nhân chứng thật sao?”

Trông Giang Thành Ngật rõ ràng là không muốn nói tiếp: “Không phải em cũng được coi là một nhân chứng sao, cái người em va phải trong hẻm tối hôm đó rất có thể là hung thủ.”

Lục Yên khó hiểu: “Ngoại trừ em và Đinh Tịnh, chẳng lẽ còn có ai gặp được hung thủ nữa sao?”

“Không xác định được.” Hình như là một chỗ khá vắng vẻ, Giang Thành Ngật mở GPS, “Chắc là một ông già, anh vừa nhờ đồng nghiệp xác minh với tổng đài số điện thoại của người đó, đến địa chỉ của người đó xem thử là biết ngay thôi, hy vọng người này có thể cung cấp được vài tin tức có giá trị.” Nên cùng Đạo cả mặc tình thảnh thơi. Đời người vạn sự gay go, Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay. Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.

“Ông già?” Vì ưa sữa «mẹ muôn ngàn thụ sinh». Khó gì ta cũng cứ làm, Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Đạo Trời tu dưỡng nơi mình, Đừng làm việc trái đạo đức dưới cái cớ đạo đức.

Giang Thành Ngật nhìn cô : “Ông già này cũng như em, cứ tưởng mình nhìn thấy người đã mất, cho nên đã gọi điện thoại lên tổng đài nói chuyện này, người này khá mù quáng và mê tín, ông ấy tin chắc mình đã thấy ma, anh nghi ngờ có thể ông ta đã vô tình thấy hung thủ.” Khéo nói năng tránh hết lỗi lầm. Giản phân rồi lại giản phân, Những là thành tín nói năng, Người nhân dạ ít đèo bòng, Tình yêu như bát cơm thiu. Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.

Lục Yên bắt kịp nội dung câu nói của anh xong, lại cố gắng lục lọi trong đầu một lần nữa, dần dần cảm thấy đây là một tấm lưới chằng chịt, đã có dấu hiệu mây gặp sương mù.

Suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, giờ đã đến gần trưa, dường như Giang Thành Ngật không có ý định đưa cô về nhà, cô muốn hỏi nhưng vẫn cố kiềm nén, chỉ liếc nhìn gò má anh, cô ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng này, đừng nói là anh sẽ kéo cô đi khắp nơi tra án nghen.

Đang suy nghĩ thì điện thoại của cô reo lên.

Là Đường Khiết.

“Cậu đang ở đâu thế?” Đường Khiết hỏi: “Đang làm việc sao?”

Lục Yên: “Không đi làm, xin nghỉ rồi.”

Đường Khiết thở phào một hơi, “Xin nghỉ thì tốt, ở nhà an toàn hơn ở chỗ làm, đang ở cùng Giang Thành Ngật à?”

Lục Yên nói qua loa: “Ừ, đang ở ngoài.”

Đường Khiết: “Có chuyện muốn nói với cậu, mấy hôm trước mẹ Đặng Mạn có bảo chúng ta qua lấy mấy thứ đồ ấy, bà ấy và bác Đặng chuyển sang chỗ ở mới, hỏi chúng ta ngày mai có thể qua lấy không, nếu không thể qua thì bà ấy định chờ đến Đông Chí, lúc tổ chức sinh nhật cho Đặng Mạn sẽ đưa cho chúng ta.”

Lục Yên nhìn nhìn Giang Thành Ngật, chần chừ một lúc mới nói: “Được, ngày mai chúng ta đi.”

Đường Khiết lại nói: “Vậy được, ngày mai gặp nhau ở đường Tùng Sơn.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
8 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Huongnt

2 bạn ấy toàn nhớ về nhau, nhưng bề ngoài có lẽ ngăn cách bởi nguyên nhân chia tay

Kate Nguyen

2 bạn ấy sẽ gặp nguy hiểm vào ngày mai không @.@ lúc ông bác kể chuyện đã thấy ngh rồi… [wondering] khi nào thì có thịt http://kaffesua.com/wp-content/plugins/wp-monalisa/icons/f14.gifhttp://kaffesua.com/wp-content/plugins/wp-monalisa/icons/f14.gif

peonyflower0209

bản chất dê cụ =)))))))))))))))) chịu chết với chủ nhà, không nhà nào edit mà chọn từ tếu hơn nhà Kaffesua =))) 

Khanh Tran Do

huhu truyện hay cực lối edit của Thỏ dễ thương quá <3 cảm ơn Thỏ nhiều nha <3 

Mai Nguyễn

Hay quá đi. 2ac cứ nhớ về nhau mà còn giả vờ. http://kaffesua.com/wp-content/plugins/wp-monalisa/icons/f8.gifhttp://kaffesua.com/wp-content/plugins/wp-monalisa/icons/f8.gifhttp://kaffesua.com/wp-content/plugins/wp-monalisa/icons/f8.gif

thiendi0410

hee trỗ mã tốt qa 

Meo

gây cấn rồi thanks ads

bạn ơi, đừng copy mà

%d bloggers like this: