ĐÔNG CHÍ
Chương 8
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
“Thân phận nạn nhân đã được xác nhận, là y tá của phòng giải phẫu bệnh viện Phụ Nhất, tên là Uông Thiến Thiến.”
Gương mặt Lục Yên thoáng chốc trắng bệch, cảm giác như có ai đó đang dí súng vào thái dương bắn hai phát “đùng đùng”, đầu óc nổ tung tóe. Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Trần gian mà mất Thiên quân, Thế cho nên chẳng gặp đấu tranh. Thế cho nên thơm phức hương nhân. Ế không phải tại số. Mà là chưa ham hố tình yêu.
“Uông Thiến Thiến?” Cô kinh ngạc không tin vào tai mình. Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Trần gian mà có Hóa Công, Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Cương cường là biết giữ phần mềm non. Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.
Giang Thành Ngật nhìn chăm chăm vào gương mặt không chút huyết sắc của Lục Yên. Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Người hay cũng mất lòng từ, Một chim ăn quả thỏa thuê, Người phàm phu lao tác tây đông. Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.
Nhiều năm trước, anh cũng từng nhìn thấy vẻ mặt này của cô, chỉ khác là lần đó ngoại trừ vẻ kinh ngạc còn có nỗi đau như thắt lòng. Ở nơi nhân thế rẻ khinh, Người nhân dạ ít đèo bòng, Mọi công việc an bài khéo léo, Tuy mình ngay thẳng trắng trong, Lời nói hợp đạo nghe như ngược đời.
Vài giây sau, anh bình thản nói tiếp, “Ngày 29 tháng 11, cũng là chiều hôm qua, cô có gọi cho điện cho Uông Thiến Thiến, thời gian là lúc 18 giờ 17 phút, cô có thể kể lại tình huống cụ thể là thế nào không?” Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Cho nên những bậc tinh anh, Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Quân binh chẳng chỗ hạ đao, Hâm hâm cho đời thanh thản. Lảm nhảm cho đời thêm vui.
Lục Yên đã định thần lại sau phút khiếp sợ, cô nuốt nước miếng, cố gắng hết sức điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì tim vẫn đập thình thịch, chân mềm nhũn. Rũ tục học, sẽ quên lo lắng, To gì ta cũng chẳng cần, Ở dưới không luồn cúi người trên. Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Đạo đức là một sự xa xỉ riêng tư và tốn kém.
Cô khó nhọc đáp lời, thế nhưng thanh âm cứ nghẹn nơi cổ họng: “Chiều hôm qua tôi có gọi cho Uông Thiến Thiến, nhưng lúc đó cô ấy không nhận điện, sau đó cô ấy nhắn tin lại cho tôi, nội dung tin nhắn là: Bác sĩ Lục, hiện giờ tôi đang bận không thể nghe điện thoại được. Tôi nghĩ cô ấy không sao nên không tiếp tục gọi lại nữa.” Thánh nhân hiểu lẽ mất còn. To gì ta cũng chẳng cần, Kìa xem muôn vật thảnh thơi, Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Sáng tạo khắc có gạo để ăn.
Cảnh sát viên đi cùng Giang Thành Ngật là một người đàn ông đã hơn ba mươi, đang ghi chép lại: “Bác sĩ Lục, tại sao lúc đó cô lại gọi cho Uông Thiến Thiến.” Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Tuy mình liêm khiết hơn đời, Lập ra nhân nghĩa vẩn vơ hại đời. Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
Lục Yên quay đầu nhìn máy nước uống trong góc phòng, cổ họng cô khô khốc, cần phải uống chút nước, vì vậy hỏi, “Tôi có thể… tôi có thể uống chút nước được không?” Cơm thừa, việc thải xiết bao tục tằn. Xem làng, ta lấy quê mình xét xem. Khôn ngoan càng lắm, gian ngoan càng nhiều. Biết thời sẻn tiếng, sẻn lời, Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
Giang Thành Ngật im lặng nhìn cô, vị cảnh sát kia cười đáp: “Bác sĩ Lục đừng quá căng thẳng, chúng tôi chỉ đến đây xác nhận một vài tình huống liên quan mà thôi. Cô cứ uống nước, đừng lo lắng, cứ từ từ nhớ lại chuyện hôm đó.” Kẻ chẳng tin, người tin chẳng đủ, Thế là biết sống cửu trường vô biên. Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Tê chẳng chỗ để xiên sừng nhọn, tôi đã copy truyện này tại kaffesua.com
Lục Yên gật đầu, rót cho mình ly nước: “Khuya hôm trước là ca trực ban của tôi, khoảng một giờ đêm tôi nhận được điện thoại gọi tới bảo đến hỗ trợ ca phẫu thuật. Cũng đêm hôm đó, người phụ trách ca trực bên bộ phận hộ lý là Uông Thiến Thiến. Thế nhưng, cả đêm không liên lạc được với cô ấy, trước nay bộ phận liên lạc trong bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp phải tình huống thế này, chiều hôm qua tôi chợt nhớ ra, lo lắng cô ấy gặp phải chuyện gì bất trắc cho nên gọi điện đến hỏi thăm.” Cảnh sát viên nhìn Giang Thành Ngật một chút rồi hỏi tiếp: “Xét về quan hệ cá nhân thì quan hệ giữa cô và Uông Thiến Thiến có tốt không?
Cảnh viên kia lại hỏi tiếp: “Đêm đó, cũng tức là hừng đông ngày 29 tháng 11, đồng nghiệp nào phụ trách việc gọi điện cho Uông Thiến Thiến? Thời điểm gọi điện thoại, cô có mặt ở đó không?” Sống đơn sơ vui với muông chim. Người đức cả coi thường tục đức, Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Nếu mà chính lệnh khoan hòa, Tiền không mang lại hạnh phúc cho những người…không có chúng!
Lục Yên ngừng vài giây mới trả lời: “Là trợ lý y tá mới vào làm tên Hứa Trân. Khi tôi đến, hình như cô ấy đã gọi điện rồi, sau lúc đó, nghe nói cô ấy lại gọi thêm mấy cuộc nữa, thế nhưng lúc ấy tôi đang trong phòng giải phẫu số năm, nên…” Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh. Mà nào có nỡ làm ai chói lòa. truyện này được đăng tại kaffesua.com
Cảnh sát viên: “Nói vậy tức là cô không đích thân gọi điện cho Uông Thiến Thiến.” Sắc năm màu làm ta choáng mắt, Bên nào đường lối cũng thời mười ba. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Ở đời muốn được thung dung, Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Lục Yên cười giễu cợt, nhưng đây là sự thật. Sống đời mộc mạc tự nhiên, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Lại hành vi mềm dẻo hợp thời. Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng. Trong một thế kỷ vàng thì tiền bạc chỉ là chuyện vặt.
“Phải.” Dữ lành rũ sạch tinh toàn, Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Thung dung cùng đạo một niềm sắt son. Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Nếu tiền không làm bạn hạnh phúc thì hãy đưa nó cho tôi.
Cảnh sát viên nhìn Giang Thành Ngật một chút rồi hỏi tiếp: “Xét về quan hệ cá nhân thì quan hệ giữa cô và Uông Thiến Thiến có tốt không? Bình thường cô ấy là người thế nào? Còn nữa, dạo gần đây Uông Thiến Thiến có biểu hiện khác lạ gì trong công việc cũng như trong cuộc sống hay không?” Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Khinh thân, chẳng xá chi mình, Bề trong tăm tối, ngu si ngỡ ngàng. Trong một thế kỷ vàng thì tiền bạc chỉ là chuyện vặt.
Lục Yên ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Tôi và Uông Thiến Thiến chỉ có thể xem là quen biết trong công việc, hồi cô ấy làm luận văn cũng từng đến hỏi tôi vài vấn đề. Tính cô ấy khá hướng nội, rất tận tâm với công việc. Còn cuộc sống cá nhân của cô ấy… Tôi chỉ nghe nói cô ấy sắp kết hôn. Mấy hôm trước, cô ấy đã phát tin nhắn sắp kết hôn trong room chat đồng nghiệp.” Họ đỡ đần nuôi dưỡng người lành. Biết con, phải biết nghịch suy, Cái điều người sợ, bình tâm được nào. Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Không tiền thì khắc buồn phiền.
Cô lấy điện thoại ra mở khóa màn hình, lục tìm ghi chú trong lịch, mãi sau mới tìm thấy hàng chữ (ngày 29 tháng 12 âm lịch [ngày đông chí], nhà hàng Đại Giang, mười hai giờ trưa, Uông Thiến Thiến kết hôn.) Gian trần vui đón, cho thuần hư vinh. Tuy mình vuông vắn, chẳng xoay xở người. Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên. Cầm đầu một đại giang sơn, Để yêu một người đã khó, để đá nó càng khó hơn.
Cô khóa màn hình: “Ngày kết hôn vừa vặn vào đúng ngày này tháng sau.” Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Nên nghi lễ là chi khinh bạc, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Dĩ nhiên cảnh sát đã điều tra những chuyện này rồi. Vì vậy, khi nghe Lục Yên trả lời, trên mặt Giang Thành Ngật và vị cảnh sát viên kia đều không có bất kỳ biến hóa nào. Loạn năm sắc, mới văn mới vẻ, Dân gian thư thái âu ca thanh bình. Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Cho mờ ánh sáng, cho nhem phong trần. Gấu chưa có mà gió đã về.
Cảnh sát viên nhìn Giang Thành Ngật, hỏi câu cuối cùng: “Bác sĩ Lục, có thể cho biết cô đã ở đâu trong khoảng thời gian từ 18:00 – 00:30 tối qua không?” Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu. Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi, Không đủ tin hay cứ không tin. Hai bên đều được thỏa thuê, Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Lục Yên không trả lời ngay mà ngạc nhiên nhìn sang Giang Thành Ngật.
Chồng người đánh giặc sông Lô, Chồng em ngồi bếp rang ngô cháy quần
Anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng. Chệch hồng tâm, lỗi đó trách mình. Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Tình suông rồi sẽ bẽ bàng đơn sai. Đồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng.
Một lúc sau cô lặng lẽ dời mắt, bình tĩnh trả lời: “Tôi tham gia buổi họp lớp ở KTV Kim Hải, bữa tiệc kéo dài đến 00:30 mới tan, sau đó tôi cùng một cô bạn cấp ba khác đón xe về nhà.”
Chào mào thì đánh trống quân, Chim chích cởi trần,vác mõ đi rao.
“Xong rồi.” Cảnh sát viên đóng sổ ghi chép lại, đứng dậy nói: “Cám ơn bác sĩ Lục đã phối hợp, chúng tôi còn một vài vấn đề cần phải điều tra thêm, phiền cô mời y tá trưởng khoa giải phẫu đến được không?” Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Đời ta chẳng chút lôi thôi tần phiền. Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Ngựa hay cũng thải về đồng vun phân. Chuẩn mực đạo đức tự biến đổi phù hợp với điều kiện môi trường.
Lục Yên im lặng một lát mới gật đầu: “Được.” Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Người trên phóng túng tầm phào, Sắc năm màu làm ta choáng mắt, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.
Nói xong, cô đút hai tay vào túi áo blouse, bước ra khỏi cửa. Ai làm gió sớm mưa trưa thế này? Nước ta, ta sánh nước bên, Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Ngậm sâm cho nó bớt hâm.
Thế nhưng, mới đi được nửa đường, cô lại hơi do dự quay đầu lại hỏi Giang Thành Ngật: “Cảnh sát Giang, tôi có thể hỏi một câu được không, Uông Thiến Thiến bị giết tối hôm qua sao?” Tươm tất rồi ắt sẽ về Ngài.» Chung qui là tại quá ưa hưởng đời. Để cho thiên hạ suy vi tần phiền. Ấy là đạo cả huyền đồng. Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?
Giang Thành Ngật im lặng vài giây, không lên tiếng. Một người sống ở cây thân, Mà nào có nỡ làm ai mếch lòng. Trước dân, dân vẫn nức lòng, Thế là thoát mọi tai ương. Trong một thế kỷ vàng thì tiền bạc chỉ là chuyện vặt.
Lục Yên bị anh nhìn chằm chằm, không hiểu sao cổ họng lại thấy ngưa ngứa. Miệt mài công cuộc gian trần, Càng xoay xở lắm đời càng rối beng. Hoàn bản nguyên, an nhiên phục mệnh. Chứ không ưa hào nháng phong phanh. Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.
Cảm giác này không hay ho gì, cô đứng đó chợt thấy hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này. Giỏi di chuyển, không lưu dấu tích, Con đường phiêu lãng càng đi, Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Đạo Trời tu dưỡng nơi mình, Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
Ngay khi cô định bỏ đi, Giang Thành Ngật rốt cục cũng lên tiếng: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi không thể trả lời những chi tiết có liên quan.” Chệch hồng tâm, lỗi đó trách mình. To gì ta cũng chẳng cần, Ở trên dân, dân nhẹ như không. Ai mà biết tài bồi nguồn sống, Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.
Tin tức Uông Thiến Thiến bị giết nhanh chóng được truyền đi. Thắt buộc giỏi chẳng phiền dây rợ, Xem nhà, ta xét gia đình, Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi, Có một thứ tiền không thể mua được. Đó là sự nghèo khó.
Khi mấy cô y tá có quan hệ thân thiết với Uông Thiến Thiến biết được tin này, trong nháy mắt ai nấy đều rươm rướm nước mắt, vẻ mặt bi thương buồn bã. Khôn ngoan càng lắm, gian ngoan càng nhiều. Nương tay như nấu cá con mới là. Xông gian lao rong ruổi cầu may, Vô vi huyền diệu khôn bì, Giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag thất thường
Những người tuổi còn trẻ mà ra đi đột ngột đều làm mọi người đau lòng, đang trong độ tuổi đẹp nhất đời người lại bất chợt tàn lụi, các đồng nghiệp vừa đau lòng lại dần nảy sinh những ngờ vực vô căn cứ. Đầy vàng ngọc nhà nào bền bỉ, Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng. Người đời thấy đẹp biết khen, Im lìm chẳng dám khoe hay, truyện chỉ được đăng tại kaffesua.com
Cả ngày hôm đó, bất luận Lục Yên đi đến đâu cũng nghe thấy các đồng nghiệp bàn tán chuyện này.
“Xét về quan hệ cá nhân thì quan hệ giữa cô và Uông Thiến Thiến có tốt không?
Cô biết, mấy chuyện thế này sau một hồi tán dóc sẽ nảy sinh nhiều phiên bản lệch lạc đến mức ngoài sức tưởng tượng. Hóa công mà thấy nhãn tiền, Nước lớn thích lo toan chỉ vẽ, Khôn ngoan càng lắm, gian ngoan càng nhiều. Ta đem đức độ đổi điều gian ngoan. Thời gian là vị bác sĩ giỏi nhưng lại là người trang điểm tồi.
Dĩ nhiên, cái chết của Uông Thiên Thiến cũng không ngoại lệ. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Vô hình nhập chỗ vô gian, Hai chim cùng đậu cành thân, Gia đình tu Đạo hôm mai, Tình yêu thì rất nhiều, căn bản là chưa có người yêu.
Đến lúc cô tan ca thì đã xuất hiện phiên bản ‘Uông Thiến Thiến vướng phải mối tình tay ba, đã nhiều lần rù rỉ nói chuyện điện thoại vào giờ nghỉ trưa.’ và cả phiên bản: ‘Dạo gần đây, Uông Thiến Thiến thường gặp chuyện kỳ quái, mẹ Uông Thiến Thiến là người rất mê tín, đã từng mang cô ấy đi xem bói’… vân vân và mây mây. Còn rất nhiều phiên bản sống động như thật, cũng rất có logic khác nữa. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Trung hòa thông tỏ lối đường trường sinh. Khéo nói năng tránh hết lỗi lầm. Kiếp người tàn úa phôi pha, Cuộc sống vốn không công bằng. Hãy tập quen dần với điều đó.
Lục Yên không có hứng thú gia nhập hội bà tám này, cô cởi áo blouse trắng ra, yên lặng thay quần áo. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Cho nên hiền thánh xưa nay, Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Nước lớn thích lo toan chỉ vẽ, Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt.
Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ thì điện thoại chợt vang lên. «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Đi đường trường chẳng đụng hùm heo. Ra công mài nhọn dao oan, Tiếng với ta cái gì là quí? Cuộc đời thật lắm éo le. Tại sao mình lại cute thế này!.
Cô bắt máy, nghe tiếng Đường Khiết vang lên ở đầu dây bên kia: “Yên, tớ chợt nhớ ra một việc muốn nói với cậu. Cậu đã tan ca chưa? Tối nay chúng ta cùng đi ăn.” Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Thay nhau tế tự, chẳng ngơi sự tình. Mắt thần ta mượn nhìn vào, Con con cháu cháu bao đời, Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…
Quay về Cục cảnh sát để xem báo cáo nghiệm thi, Tần Dược theo Giang Thành Ngật lên xe cảnh sát. Vinh hay nhục lo âu cũng rứa, Ta đem thiên hạ, đọ xem chuyện đời. Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Truyện đời ta biết, việc đời ta hay. Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.
Sau khi ngồi lên xe, Tần Dược lấy máy vi tính xách tay trong giỏ ra, bắt đầu tiến hành tìm kiếm chút đầu mối. Kìa thiên hạ ung dung tự tại, Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Lòng người quân tử ra vào thỏa thuê. Âm thầm đóng khóa ngũ quan, truyện chỉ được đăng tại kaffesua.com
Sáng hôm nay, anh và đội trưởng Giang đã đi tìm kiếm và mò mẫm tất cả các manh mối trong bệnh viện nơi Uông Thiến Thiến làm việc suốt ba tiếng, theo như anh thấy thì vụ án của Uông Thiến Thiến trông có vẻ không mấy phức tạp, với một cô gái mới hơn hai mươi tuổi lại có công việc ổn định, thói quen lướt web và các mối quan hệ trên mạng cũng khá giản đơn thì khả năng bị giết vì tình tương đối lớn, cho nên anh quyết định chuyển trọng điểm điều tra sang vị hôn phu của Uông Thiến Thiến.
Tần Dược chợt nhớ đến sự việc sáng nay, bật cười: “Đội trưởng Giang, có chuyện này tôi đã suy nghĩ suốt từ sáng đến giờ,
Thế nhưng khi anh ngẩng đầu lên, thì phát hiện Giang Thành Ngật lại lái xe quay ngược trở về bệnh viện Phụ Nhất. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Con người nghi lễ so đo, Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Ấy là đạo cả huyền đồng. Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.
Mặt trời sắp xuống núi, đèn đường đã được thắp lên trông như ánh tuyết, ráng mây chiều bị nhuộm đỏ trông như dải bông trôi trên bầu trời, cảnh sắc đẹp lung linh như thủy tinh. Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Phô trương thanh thế nguy này ai đang ? Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Nếu mà chính lệnh nghiêm minh, Sống thật không chật với lòng.
Đang giờ tan tầm, dòng xe trước cổng chen chúc tấp nập. Tần Dược thò đầu ra ngoài nhìn: “Chỉ cần nhìn lưu lượng người ra vào thế này cũng biết một ngày bệnh viện Phụ Nhất có biết bao bệnh nhân.” Mà xem bách tính in tầm chó rơm. Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Vào nơi trận mạc cheo leo, Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.
Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Giang Thành Ngật đang cầm tay lái mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Trường tôn không biết, ra lòng tác yêu. Cương cường là biết giữ phần mềm non. Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình. Đức không còn lục tục theo Nhân. Chuẩn mực đạo đức tự biến đổi phù hợp với điều kiện môi trường.
Tần Dược chợt nhớ đến sự việc sáng nay, bật cười: “Đội trưởng Giang, có chuyện này tôi đã suy nghĩ suốt từ sáng đến giờ, sáng nay chúng ta đến tìm vị bác sĩ Lục xinh đẹp hỏi tình hình, tôi nhớ chúng ta không hề đưa thẻ ngành, sao cô ấy biết anh họ Giang?” Chẳng vênh váo, vẫn cao công nghiệp, Trần gian có gốc có nguồn, Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm, Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt.
Là trinh sát hình sự, khả năng quan sát bao giờ cũng tốt hơn người khác. Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông. Nương tay như nấu cá con mới là. Vì gió giông chẳng thổi sớm, trưa. Tuy mình rự rỡ sáng ngời, Cách chắc ăn nhất để tránh xa một người mà ta ghét là cho hắn vay tiền.
Giang Thành Ngật nhìn đồng hồ: “Lát nữa còn phải quay về Cục, tối nay ăn gần gần đây thôi. Anh Tần, anh chọn quán nhé.” Ngọc không tan, sao vẹn chương khuê. Thánh nhân nào nỡ hại đời làm chi. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Càng gần Đạo cả càng ra đơn thuần. Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là…những việc tốt.
Tần Dược nhìn gò má bình tĩnh của Giang Thành Ngật. Lúc đầu, khi biết được bối cảnh gia đình của Giang Thành Ngật, anh đã có ý khinh thường, loại công tử nhà giàu thế này thì làm việc được mấy năm? Chẳng qua chỉ vào chơi mà thôi.
Giang Thành Ngật vẫn chăm chú nhìn đường phía trước: “Mẹ! Mọi người ăn đi.
Thế nhưng sau mấy ngày tiếp xúc này, anh mới biết Giang Thành Ngật là người cuồng công việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ, làm việc cần mẫn hơn bất cứ anh em nào trong đội. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã tạo được ấn tượng với tất cả mọi người trong cục cảnh sát, cũng khó trách Giang Thành Ngật lại thăng chức nhanh như vậy, làm việc rất có hiệu quả. Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Chung qui là tại quá ưa hưởng đời. Mình sau, người trước chớ đừng kiêu căng. Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm, Đạo đức không gì hơn là lòng tôn kính cuộc sống.
Đang ngây người thì anh bỗng thấy Giang Thành Ngật nhìn mình như chờ câu trả lời. Tần Dược ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Ở gần đây có một quán ăn Triều Châu nấu cũng khá, có điều đội trưởng Giang này, hôm nay tới phiên tôi mời anh.” Bày ra nhân nghĩa mà chi? Hùm beo kiêng chẳng dám ăn, Bất kỳ sống ở cảnh nào, Thế là thoát mọi tai ương. Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.
“Được!” Giang Thành Ngật khẽ cười, đánh tay lái cho xe chuyển vào làn rẽ phải, bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên. Một đời thanh thản, ai người trách ta. Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài. Xin đem thiên hạ hiến cho, Cởi giây thù oán chẳng đeo, truyện chỉ được đăng tại kaffesua.com, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức
Tần Dược đang cầm điện thoại của Giang Thành Ngật, nhìn thấy màn hình hiển thị chữ ‘Mẹ’, “Là dì gọi tới, anh có nhận không?”
Bước sang tháng sáu nước giá chân, Tháng chạp nằm trần bức đổ mồ hôi.
Giang Thành Ngật gật đầu: “Bấm nghe máy giúp tôi.” Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Thế là biết sống cửu trường vô biên. Nước muôn khe thao túng vì đâu? Hại thay những kẻ vơ vào, Lời nói hợp đạo nghe như ngược đời.
Giọng nữ trung niên vang lên trong loa: “Thành Ngật, hôm nay bên Cục có bận lắm không? Chú Đinh và dì Vương dẫn Tịnh Tịnh đến chơi, Tịnh Tịnh có chuyện muốn nói với con. Con về nhà nhé, tối nay hai gia đình chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hí hí hôm nay thỏ đăng chương sớm nè. Thích qua phải cmt liền. Yêu thỏ 😘😘😘
Ây nha con đinh tịnh này bám dai qá 🙂 hi vọng mẹ anh giang k xuôi lòng vì cô ả mà về sau lại gây khó dễ cho lục yên :))
Ai là hung thủ đây ghê quá , thank bạn truyện hay quá
Đêm nào em cũng hóng chương mới kiểu đêm mà đọc truyện trinh thám siêu thích ấy với cả em thích trò đoán hung thủ
UTT chết ko biết do kẻ nào hãm hại thấy sau này LY nên cẩn thận chút dạo này tàn chuyên kỳ bí xảy ra như cô gái giống bạn thân cũ của LY xuất hiện ko biết là có ý gì đây 🤔
Nhất quyết ko like được 😱😱😱
Truyện hồi hộp quá, cảm giác được sự nhức nhối khi 2 ac đối mặt nhau
Truyện hay quá, thanks nàng
Đông chí k lẽ những vụ án mạng sẽ xảy ra vào ngày đông chí
Thấy rất tò mò về hung thủ cũng như cái chết của UTT và bạn của LY là Đăng Mạn.
Trời lạnh đọc đông chí phải trùm kín đầu để đọc, sợ qué Thỏ ơi 🙁
:v hơ hơ em đoán nhầm rồi :3 chắc là tình cờ vướng vào vụ án nhỉ…hừm anh Giang Thành Ngật công tư phân minh thật khoảng thời gian đấy gần như chị Lục Yên có chứng cớ ngoại phạm đích thân anh thấy < ngoại trừ lúc đi vệ sinh > thế mà còn mò đến :3 chả biết thế nào nữa. Haizz thương anh Ngật lại cái cảnh bố mẹ giới thiệu con gái cô này chú kia ~~ mà bà nữ phụ bám dai kinh
con bé nữ phụ cực phẩm còn kiếm cớ để nc gia đình nữa rồi cơ đấy =))))))))))
anh hãy phũ cho mng xem đi thế nào
vụ an này có lẽ sẽ gợi lại vụ án ngày xưa
Anh lạnh lùng liệu được mấy chương
Lại là tịnh tịnh . Quay lại lần nửa tìm bóng dáng chị ấy chăng?
Đinh Tịnh chơi chiến lược thân cận phụ huynh à? Nói chung, mình ko thích kiểu biết rõ người ta ko có ý với mình mà cứ sáp vào thế này:(
mụ Đinh này lại dựa hơi bám vào gia đình anh hòng giành thế mạnh, cơ mà sai r, namc là người có chính kiến, sao lại nghe lời gia đình sắp xếp dc.
Lại người thứ 3. Ghét lắm rồi. Biết rõ là người ta chưa quên người cũ mà cứ bám lấy.
Nhân vật Đinh Tịnh này thật bám dai ghê.
Bởi vì chị là người yêu của anh nên mới biết tên chứ làm sao
không biết án mạng này có liên quan gì đến nữ 9 ko. Bà Đinh Tịnh này đúng là dính như keo quá mà -_-
Hồi hộp quá. Truyện rất hay
Truyen hay… Ai là hung thủ
Đọc truyện vừa hồi hộp vừa mong chờ tới đoạn ngọt của nam, nữ9 quá điii
Giờ cmt cũng chẳng ai tranh luận nữa cơ mà hóa ra tiếng bước chân lại là của a G
Truyện càng ngày càng gay cấn!
Thể chất conan