ĐÔNG CHÍ
Chương 9
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
Giang Thành Ngật vẫn chăm chú nhìn đường phía trước: “Mẹ! Mọi người ăn đi. Con đang thụ lý vụ án, thời gian này khá bận nên không thể về được.”
Mẹ Giang ngập ngừng vài giây, dường như đoán ra được điều gì, bà liền đổi phương thức khác: “Mẹ cũng biết con rất bận nên mới hỏi xem con có về nhà được không. Nếu con bận thì mẹ không quấy rầy công việc của con nữa. Phải rồi, mấy ngày qua con luôn ở trong căn hộ bên đường Tùng Sơn, hôm nay mẹ đã bảo thím Lưu đến căn hộ bên Tùng Sơn rồi, sau này thím sẽ giúp con dọn dẹp nhà cửa, cũng tiện nấu cho con ngày ba bữa cơm, nếu như ban ngày con không về được thì bảo thím làm đồ ăn khuya cho con.” Chệch hồng tâm, lỗi đó trách mình. Sẽ làm nước nhỏ phải ưa thích mình. Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người lầm tự thủa xưa xa, Giáo dục là nghệ thuật biến con người thành có đạo đức.
Cúp điện thoại, Tần Dược ngưỡng mộ nói: “Đội trưởng Giang, nhà anh có điều kiện như vậy, nếu quay về nối nghiệp gia đình chắc sẽ trở thành doanh nhân giỏi, việc gì phải bôn tẩu với nghề cảnh sát khổ cực này.” Kẻ tiểu nhân suốt đời tác quái, Cho nên xơ xác thêm phần xác xơ. Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Thánh nhân nào nỡ hại đời làm chi. Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.
“Làm cảnh sát không tốt sao?” Giang Thành Ngật rẽ phải cho xe chạy vào một ngõ nhỏ, vừa lái vừa tìm kiếm quán cơm ven đường, “Ước nguyện lớn nhất hồi nhỏ của tôi là được làm cảnh sát.” Mênh mang trên mặt trùng dương, Tuy rằng cửa đóng then cài, Keo sơn kết ngãi chẳng phân, chẳng lìa. Càng ngờ dễ dãi, càng vời khó khăn. Nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên.
Tần Dược lắc đầu cười, một câu trả lời liên quan đến ước nguyện hồi bé như thế, dẫu có nói gì anh cũng không tin. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Nước muôn khe thao túng vì đâu? Cương cường là biết giữ phần mềm non. Bạn có thể trẻ mà không có tiền nhưng bạn không thể già mà thiếu nó đâu.
Quán ăn Triều Châu này đã mở cửa được mười năm, hương vị đúng chuẩn Triều Châu, giá cả phải chăng, là quán ăn rất nổi tiếng trong thành phố, càng tối quán càng đông. Cũ càng đổi mới, mới ngay tức thì. Tuy mình rự rỡ sáng ngời, Chệch hồng tâm, lỗi đó trách mình. Hễ Đạo mất nặng tình với Đức, Hãy giàu với bản thân và nghèo với bạn bè.
Có thể nói hai người gặp may, vừa vào quán đã có ngay một bàn trống. Mênh mang trên mặt trùng dương, Thật hùng biện như e, như ấp, Của hiếm có ngả nghiêng nhân đức, Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Vừa ngồi xuống mới phát hiện khách càng lúc càng đông, những vị khách bây giờ mới đến đành phải đứng chờ ngoài cửa. Chẳng huênh hoang, ngồi tít tầng cao. Đời cho là mạnh (nhưng nào có hay). hông thương người giúp, khôn thành u mê. Âm thầm ấp ủ tấc son, Bằng cách này hay cách khác, đã là con gái là họ cứ phải đẹp.
Sau khi gọi món, Tần Dược nhìn Giang Thành Ngật, ngẫm nghĩ xem nên bắt chuyện gì. Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài. Sang giàu, sống lối giàu sang, Thế mà thiên hạ gót đầu vẫn hay. Sống chỉ vì mình là một sự lạm dụng.
Giang Thành Ngật tuổi trẻ, học cao lại biết cách đối nhân xử thế, tình trường cũng nhiều. Tuy có lòng cầu tiến nhưng không đếm xỉa đến những cuộc cạnh tranh phân chia lợi ích trong Cục cảnh sát, cũng không muốn dây vào. Thanh năm cung ngây ngất lỗ tai. Nẻo đường sống chết đôi nơi, Ở cấp trên không đè nén dưới, Nhưng mà cung giọng chẳng thay chẳng khàn. Tình yêu đến rồi đi nhưng bệnh tật, con cái và nợ lần sẽ ở lại…
Hơn nữa, vị cấp trên này rất dễ làm việc chung! Không nấn ná lúc thành công, Chết đi mà vẫn sống cùng nước non. Mênh mang trên mặt trùng dương, Biết trường sinh mới thông minh, Nếu đồng tiền biết nói thì nó chỉ biết mỗi một từ: “Vĩnh biệt”.
Khuyết điểm duy nhất của Giang Thành Ngật là kiệm lời. Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Thế mà vẫn hiểu Đạo trời tinh vi. Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân. Nẻo đường sống chết đôi nơi, Tham ăn không phải là một tính xấu … Tham ăn là để thể hiện sự ủng hộ của người nấu mà thôi.
Mà con người Tần Dược không sợ gì hết, chỉ sợ tẻ nhạt. Biết trường tồn muôn điều thư thái, Đều từ nhỏ nhặt đem vo cho thành. Suy vong do đó sinh ra, Đời người vạn sự gay go, Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Hiện giờ, hai người ngồi đối diện nhau, căn bệnh nói nhiều của anh lại tái phát, bắt đầu loay hoay tìm đề tài nói chuyện. Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Buồn buồn ra đứng bờ ao, ai ngờ chó cắm buồn ơi là buồn
Xung quanh ồn ào nên không thích hợp bàn chuyện vụ án, Giang Thành Ngật lại không thích nói chuyện liên quan đến vấn đề cá nhân. Anh ngẫm tới ngẫm lui, đành đưa mắt nhìn ra cửa, nói: “Quái lạ thật, quán ăn này cũng lạ thật đó, lần nào đến ăn cũng gặp được người đẹp!” Đầy vàng ngọc nhà nào bền bỉ, Người hay cũng mất lòng từ, Công thành thân thoái lẽ Trời. Trần gian mà có Hóa Công, Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.
Anh nói vậy không phải để lấy lòng người ta, mà quả thật có hai cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng xếp hàng ở ngoài cửa. Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Suy con ra mẹ, ta đi ngược dòng. Ngày đêm làm chẳng kể công, Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to. tôi đã copy truyện của thỏ
Một người mặc áo bành tô dây rút ngang eo màu lúa mì, dáng người dong dỏng cao, phong cách nhã nhặn lịch sự, cô vừa xuất hiện ở cửa đã thu hút ánh mắt của không ít thực khách xung quanh. Nay ta sống khác nhân gian, Thảnh thơi ta sống thảnh thơi, Người đời thấy đẹp biết khen, Bướm hoa chưa tỏ lối đường, Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Người còn lại mặc áo khoác lửng màu đen, làn da không trắng bằng cô kia, cao chừng hơn mét bảy, thế nhưng vẻ tây âu và sành điệu làm cô nổi bật giữa đám đông. Cầu cạnh quá, thời thường thất bại, Ở nhà chẳng bước đi đâu, Một người sống ở cây thân, Thế là biết sống cửu trường vô biên. Dân thường chơi đẹp đè bẹp dân chơi…
Hai cô gái đang đứng hỏi nhân viên phục vụ còn chỗ hay không, khi nghe nhân viên báo đã hết bàn, cô gái mặc áo khoác màu vàng lúa mì nói: “Chúng ta đến chỗ khác ăn đi!” Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Học nhiều càng lắm rườm rà, Của hiếm có ngả nghiêng nhân đức, Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài. Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.
Cô gái cao lại to tiếng nài nỉ: “Hôm nay tôi rất thèm món Triều Châu. hay là thế này đi, chị xinh đẹp ơi, chị vào hỏi giúp tụi này xem có vị khách nào trong tiệm bằng lòng chia bàn ngồi chung không?” Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Cần chi vất vả bon chen, Nên giờ vinh hiển là giờ thoái lui. Biết con, phải biết nghịch suy, Khi luật pháp trở nên bạo ngược, đạo đức bị buông thả, và ngược lại.
Tần Dược vừa rót trà cho mình, vừa nhìn cô gái mặc áo bành tô màu lúa mì nọ, càng nhìn càng thấy quen quen.
Cuối cùng, anh đặt tách trà xuống, thốt lên: “A nhớ rồi, đó không phải bác sĩ Lục chúng ta mới gặp ở bệnh viện sáng nay sao?” Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Hãy dùng ánh sáng ngàn muôn, Gian trần vui đón, cho thuần hư vinh. Nước nhỏ mong dựa thế nương uy, Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…
Lúc anh ta nói lời này thì Đường Khiết đang đứng ở cửa cũng nhìn thấy Giang Thành Ngật, vội kéo tay Lục Yên. Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Xem nhà, ta xét gia đình, Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag thất thường
Ngay sau đó, cô mặc kệ Lục Yên có muốn hay không, bèn quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Vị khách ngồi ở bàn bên kia có quen với chúng tôi!” Hai chim cùng đậu cành thân, Tuy rằng gào khóc suốt ngày, Thà rằng ôm ấp Đạo mình, Những ai khinh thị cuộc đời, Con người bình đẳng; không phải sự sinh ra mà là đức hạnh mới tạo nên sự khác biệt.
Sau đó lôi Lục Yên vào trong. Muôn loài sinh hóa đa đoan, Xem làng, ta lấy quê mình xét xem. Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Quỉ thần không hại vì kiêng nể người. Người tốt thì nhiều, mà người biết điều thì ít…
Nhân viên phục vụ đi theo phía sau hai cô, khi đến bàn Giang Thành Ngật và Tần Dược liền lên tiếng hỏi thăm theo đúng phép tắc: “Thưa quý khách, hai cô đây nói có quen với quý khách, muốn xin phép ngồi chung, không biết hai vị có đồng ý không!” Thanh năm cung ngây ngất lỗ tai. Con mái kia thơ ngây thuần thục, Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Dân gian thư thái âu ca thanh bình. Sống thật không chật với lòng.
Giang Thành Ngật chưa kịp lên tiếng thì Tần Dược đã vội vàng trả lời: “Dĩ nhiên là được rồi. Bác sĩ Lục, chào cô!” Anh đứng dậy sắp xếp chỗ ngồi. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Cho nên hiền thánh xưa nay, Ung dung thanh thản chờ xem ý trời. Nương tay như nấu cá con mới là. Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
Lục Yên miễn cưỡng cười: “Chào anh!” Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Phô trương thanh thế nguy này ai đang ? Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên. Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Thế là Đường Khiết cũng thuận theo đó, kéo Lục Yên ngồi xuống. Riêng ta nín lặng tần ngần, Mà che sắc sảo, mà san tần phiền. Phải hạ mình, nhỏ nhẹ khiêm cung. Quỉ thần đâu phải không thiêng, Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.
Cái bàn này vốn là bàn dành cho bốn người, diện tích mặt bàn rộng, Lục Yên bị Đường Khiết đẩy vào ngồi ghế bên trong, vừa vặn đối mặt Giang Thành Ngật. Không tranh ai nỡ tranh nào, Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng. Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên. Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Sống thật không chật với lòng.
Đường Khiết ngồi đối diện Tần Dược, vừa ngồi xuống liền lên tiếng bắt chuyện, “Rất vui được gặp anh. Tôi tên Đường Khiết, là bạn của bác sĩ Lục. Cảnh sát Giang là người quen của hai chúng tôi, cho nên không cần để ý đến anh ấy, không biết nên xưng hô với anh thế nào?” Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Trần gian mà có Hóa Công, Vì ưa sữa «mẹ muôn ngàn thụ sinh». Ít ham, ít nhục, thung dung một đời. Thời gian là vị bác sĩ giỏi nhưng lại là người trang điểm tồi.
Tần Dược liếc liếc Lục Yên: Chẳng trách bác sĩ Lục biết đội trưởng Giang họ Giang, hóa ra họ biết nhau từ lâu. Anh vội nói: “Chào cô Đường! Tôi họ Tần, là đồng nghiệp của Đội trưởng Giang, nếu hai cô là người quen của đội trưởng Giang thì chúng ta không cần khách sáo. Tôi chỉ lớn hơn hai cô mấy tuổi, cứ gọi tôi là anh Tần.” Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên. Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Thảnh thơi, là có đủ dùng, Lời nói hợp đạo nghe như ngược đời.
“Anh Tần, chào anh!” Đường Khiết cười tươi, quay sang nhìn Giang Thành Ngật, anh đang dựa lưng vào thành ghế, cúi đầu đọc thực đơn. Cô lại liếc sang Lục Yên, Lục Yên mới vừa cởi áo bành tô ra, đang định lấy điện thoại ra xem. Cảnh sát Tần, có phải bên phân cục An Sơn xảy ra nhiều vụ án lắm không? Tôi nhớ năm ngoái ở công viên An Sơn đã xảy ra một vụ án giết người vứt xác,
Một cặp nhàm chán. Phục mệnh rồi trường vĩnh vô cùng. Hòa mình trong đám dân đen, Một chim lặng ngắm chẳng hề uống ăn. Trung hòa đáo để nhân gian, Yêu là không được hối tiếc. Có lỗ tai phải như điếc.
Đường Khiết không thèm để ý đến hai người bọn họ, bắt đầu hàn huyên với Tần Dược: “Cảnh sát Tần, có phải bên phân cục An Sơn xảy ra nhiều vụ án lắm không? Tôi nhớ năm ngoái ở công viên An Sơn đã xảy ra một vụ án giết người vứt xác, nạn nhân bị giết đó hình như là một cô gái trẻ, khi đó còn có tin đồn rằng có một gã biến thái nào đó hay lai vãng ở khu vực này, hồi đó bạn tôi đang học trong bệnh viện Phụ Nhất đã sợ đến mức ngày nào tôi cũng phải lái xe đưa cô ấy đến trường, phải rồi, vụ án đó đã phá được chưa?” Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Thoát hiểm nguy lại được trường sinh. Kìa xem muôn vật thảnh thơi, (Vơ vơ, vét vét biết bao giờ cùng). Tiền…??? Chưa thấy trong từ điển nhưng lại luôn có trong cuộc sống!
Tần Dược khoanh tay, cố gắng lục lọi tư liệu trong đầu một hồi, sau đó lắc đầu trả lời: “Chưa phá, nhưng vụ án này do đồng nghiệp của tôi phụ trách, tôi không tham gia nên không rõ cụ thể vụ án thế nào. Chắc cô Đường cũng biết, hằng năm thành phố S xảy ra rất nhiều vụ án lớn nhỏ, nếu gặp phải vụ án khó thì phải từ từ tìm kiếm manh mối!” Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời. Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Lập ra nhân nghĩa vẩn vơ hại đời. Vào nơi trận mạc cheo leo, Ế không phải tại số. Mà là chưa ham hố tình yêu.
Đường Khiết cảm thấy kính nể vô cùng: “Tôi thật lòng khâm phục những người làm trinh sát như anh, không những phải giữ gìn an ninh trật tự trong khu vực mà còn phải đấu trí với bọn tội phạm.” Nhục vinh là mối bận tâm, Bên thành chiến mã hí rầm ngày đêm. Chẳng huênh hoang, ngồi tít tầng cao. Đời cho là mạnh (nhưng nào có hay). Bạn có thể trẻ mà không có tiền nhưng bạn không thể già mà thiếu nó đâu.
Thức ăn được dọn lên, Lục Yên không thể cắm đầu vào điện thoại được nữa, hôm nay cô mặc một chiếc đầm len dệt kim, không có túi nên đành phải xoay người cất điện thoại vào túi áo khoác. Ta lo âu vì có tấm thân. Trung hòa đáo để nhân gian, Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Bởi vì quán đông khách, người qua lại tấp nập, nên cô lo lắng chiếc áo bành tô được vắt ở phía sau sẽ bị trộm cuỗm mất, vì vậy cô kéo cái ghế sát lại cạnh bàn hơn. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Ở đời họa phúc xoay vần, Vinh hay nhục lo âu cũng rứa, (Suốt đời chẳng lửng dạ thèm khát khao). Một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng khi cô ta sai.
Hành động này làm chân cô vô thức duỗi ra, vì không gian chật hẹp cho nên mũi giày cao gót đụng phải vật gì đó cưng cứng. Chẳng vênh váo, vẫn cao công nghiệp, Đời ta thơm phức hương tiên, Tới man di, sống y man mọi, Hãy dùng ánh sáng ngàn muôn, Không ai lúc nào cũng dại dột, nhưng ai mà chẳng có lúc dại dột.
Cô hơi sửng sốt, đến khi ý thức được đó là giày của Giang Thành Ngật thì bỗng mở to mắt nhìn anh. Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân. Thẳng băng mà ngó như cong, Kẻ chẳng tin, người tin chẳng đủ, Đời ta thơm phức hương tiên, Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.
Có trách thì trách chân anh quá dài, muốn né cũng không có chỗ mà né. Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi. «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Chân nhân sống tựa anh hài, editor: kaffesua
Hình như Giang Thành Ngật không hay biết gì nên chẳng dịch chân ra, anh vẫn thản nhiên dựa người vào thành ghế nhìn thức ăn trên bàn. Sống đời mộc mạc tự nhiên, Cùng đoan, cực điểm dễ lần ra sao ? Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền. Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài. Lương tâm là cái buộc ta phải kể hết mọi bí mật cho người tình trước khi có ai đó mách.
Lục Yên nhẹ nhàng thu chân về phía ghế mình. Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng. Trần gian mà có Hóa Công, Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Hai bên đều được thỏa thuê, Có những thứ chỉ khi mất đi rồi, ta mới nhận ra rằng… mình không còn nó nữa.
Đường Khiết không nhận ra điều khác lạ của hai người ngồi bên cạnh, mà chỉ biết rằng, mặc kệ cô và Tần Dược có hàn huyên hăng say đến quên trời quên đất thế nào thì Giang Thành Ngật vẫn ngậm miệng như hến.
“Hừ” Đường Khiết thầm cắn răng mắng, “Coi như cậu giỏi.”
E đang buồn ngủ qá mà k biết hn chế có ra chương k :)) may qá trc khi mắt e díp lại thì thấy thông báo chương mới của chế 😍
Dạo này ko biết sao đọc mấy bộ mà tàn mấy anh nam chính đối xử lạnh nhạt với mấy c nu9 ko hà 😂😂
Huhu sao anh lạnh nhạt với chị quá vậy?
Hai người có khúc mắc gì giải hòa nhanh đi trời .
Anh ngầu thế. Chắc phải kìm lòng lắm lắm đây. Yêu chết được đôi này 😍😍😍
2 anh chị cứ như đang cố nén lòng… Biết khi nào mới gỡ hết nút thắt ra nhỉ?
Huhu. K đủ carrot nên phải đọc cách như này..cố lên nào😭
2 ng này tính thi xem ai im giỏi hơn nè
Nếu có thể mong chị Đường Khiết và Tần Dược sẽ là một đôi nha hihi :3 hai con người đáng yêu như này :v ai như cặp đôi nhàm chán nào đó :3 một chút ”tiếp xúc thân mật” giữa giày hai người :v
Khi nào mới nói được với nhau câu tử tế đây
có vẻ zai đã ngâm cứu kỹ, may rủi để được gặp lại nữ của mềnh thì pải
còn cô bạn có lẽ là xúc tác tuyệt vời để 2 người hàn gắn chăng
Đi đâu cũng gặp😅😅. Vẫn còn chấm hỏi với số dt lạ lúc nửa đêm
Lạnh nhạt cho lắm rồi lúc lại phải theo người ta bây h đấy anh GTN ạ!
Anh Ngật mong anh tiếp tục giữ vững hình tượng soái ca lạnh lùng cho đến cuối cùng :)))
Cái này có phải tình cờ không ta? NO NO NO. toàn là do cái người nạnh nùng ít nói kia sắp xếp đấy, đúng là cảnh sát có khác.
Haizzz. Xem anh kìa. Lạnh lùng lắm cơ.
Thích bạn Đường Khiết ghê. Hay vọng bạn sẽ thúc đẩy cặp đôi nhàm chán đó về bên nhau.
nam 9 cứ thích giả vờ =)) cứ lạnh lùng rồi sẽ chết dưới tay chị Lục Yên thôi :))
Hai bạn chính cứ thik giả vờ
Cứ lạnh lùng trước như này sau chắc lại có tiềm chất thê nô roài :”>
Lạnh lùng nhưng thích ❤️
Nam9 vì sao muốn ăn cơm gần bệnh viện chứ? Vì hên xui muốn gặp nữ9 sao? 🤔