ĐÔNG CHÍ
Chương 18 (TT)
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
Giang Thành Ngật bật nút tua nhanh, những hình ảnh trong đoạn video lướt qua ào ào.
Tiếp theo là cảnh Lục Yên đi đến ngã tư, lúc này đèn đã chuyển đỏ, rất đông người đi bộ đang đứng chờ bên cạnh cột đèn, Lục Yên đứng nép phía trước bên trái đoàn người ấy.
Có lẽ do cả đám người cùng đứng tụ lại một chỗ, nên Vương Cường không cần phải cẩn thận dò xét như vừa rồi, hắn ta ỷ mình cao to, cứ từ từ lách qua đoàn người áp sát đến sau lưng Lục Yên.
Hắn ta thản nhiên đứng đó một hồi, sau đó cảnh bất ngờ cũng xuất hiện: Vương Cường lại giở trò cũ, giơ DV lên dí mạnh vào lưng Lục Yên. Keo sơn kết ngãi chẳng phân, chẳng lìa. Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Muôn loài sinh hóa đa đoan, Con con cháu cháu bao đời, Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền.
Trong đoạn video, dễ thấy rõ Lục Yên cũng nhận ra bất thường, cô muốn quay lại nhìn xem, thế nhưng đèn giao thông bỗng chuyển sang xanh, đoàn người bắt đầu di chuyển, đoạn video lại lần nữa được tua nhanh. Một đời thanh thản, ai người trách ta. Vì không còn có chỗ nào tử vong. Hóa công mà thấy nhãn tiền, Tuy mình vuông vắn, chẳng xoay xở người. Đạo đức là những hành động mà một người làm để hoàn thiện tính cách nội tâm của mình.
Giang Thành Ngật định bật đoạn video tiếp theo thì đột nhiên Lục Yên lên tiếng ngăn lại: “Cho dừng hình lại đi anh!” Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Con người nghĩa khí kể công kể giờ. Họ đỡ đần nuôi dưỡng người lành. Quang minh là thấu vi phân, Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.
Giang Thành Ngật quay sang nhìn Lục Yên, cô đưa tay chỉ vào một người rất bình thường xuất hiện ở góc khung hình, “Có thể phóng to hình người này không?” Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Cho nên hiền thánh trước sau, hông thương người giúp, khôn thành u mê. Thế cho nên thơm phức hương nhân. Không bao giờ được tiêu nhiều hơn số tiền bạn có.
Lúc này Giang Thành Ngật và Tần Dược mới chú ý tới người phụ nữ vừa xuất hiện ở cuối đoàn người, bà này mặc áo lông dài màu đen, che kín mít từ đầu tới chân, dáng người bình thường, bà ra đứng chen lẫn trong đám người, bình thường đến mức không đáng liếc mắt tới. Người tung kẻ hứng, như rồng gặp mây Học nhiều càng lắm rườm rà, Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt.
“Có thể tua lại không?” Giọng Lục Yên gấp gáp thúc giục. Người quân tử sống theo địa vị, Nẻo đường sống chết đôi nơi, Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Vô vi ích lợi muôn vàn ai hay. Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.
Giang Thành Ngật tua đoạn video về khoảng thời gian 19:37, trong lúc lùi lại mới phát hiện người phụ nữ này luôn đi theo bên cạnh Lục Yên, hơn nữa còn xuất hiện trước người đàn ông nọ. Gian trần vui đón, cho thuần hư vinh. Thần nhân đều chẳng thị uy, Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Càng gần Đạo cả càng ra đơn thuần. Hãy giàu với bản thân và nghèo với bạn bè.
Tần Dược lấy làm lạ hỏi: “Có gì bất thường sao?” Khôn ngoan càng lắm, gian ngoan càng nhiều. Những ai khinh thị cuộc đời, Như tuồng trẻ nít chưa phân biệt gì. Nguy thay những kẻ bon chen, Bệnh viện thì xa mà nhà ma thì ngay bên cạnh
Lục Yên chậm rãi lắc đầu: “Người phụ nữ này cũng xuất hiện trong tàu điện ngầm. Nếu lúc đó tôi không gặp chuyện bất ngờ thì có lẽ tôi đã ngồi cùng chuyến tàu với bà ta rồi. Mà lạ ở chỗ, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen.” Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh. Trần gian có gốc có nguồn, Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? (Tử với sinh một cửa chia đôi.) truyện do thỏ kaffesua edit
Giang Thành Ngật mở đoạn băng ghi hình ở tuyến X tàu điện ngầm lên. Trong đoạn video này, tên Vương Cường lại tiếp tục giở mánh cũ. Hắn ta vờ vĩnh thảnh thơi đứng ở góc ga hút thuốc, chờ tàu vào trạm, hắn ta nhân cơ hội này tới gần Lục Yên, khi đám hành khách vây đứng ở cửa tàu, hắn ta lại cố ý đứng im ở sau lưng Lục Yên, đáng tiếc phạm vi ghi hình bị che khuất, vì vậy không thể nhìn rõ hắn ta đã giở trò gì sau lưng cô. Kẻ chẳng tin, người tin chẳng đủ, Những điều cao đại xưa giờ, Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Không đi mà biết, không cầu mà nên. Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.
Mà trùng hợp là người phụ nữ mặc áo lông đen kia từ đầu đến cuối đều xuất hiện trong băng ghi hình. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Học nhiều càng lắm rườm rà, Người giàu sang, ta há bị quên! Tuy mình liêm khiết hơn đời, Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
Khác hẳn với Vương Cường có vóc dáng cao to, bà ta không hề làm chuyện gì gây chú ý, cũng không có hành vi cử chỉ nào vượt quá khuôn phép, cứ như không hề tồn tại, nếu như không phải Lục Yên lên tiếng thì bọn họ cũng không có ý định chú ý tới bà ta, thậm chí không thể xác định được bà ta có đang đi theo Lục Yên hay không. Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Cho mờ ánh sáng, cho nhem phong trần. Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Hổ không nơi cho móng xé cào. tôi đã copy truyện của thỏ
Khi Lục Yên đứng ở sân ga ngay vị trí chờ của chuyến tàu từ “trạm A đi tới trạm B” thì bà ta cũng lặng lẽ đứng ở chỗ đó. Khi Lục Yên di chuyển vào toa tàu, bà ta cũng vào theo. Tận đến khi Lục Yên nhận cuộc gọi của Giang Thành Ngật rồi bất ngờ tách khỏi dòng người đang đi vào, lúc này bà ta đã vào trong toa rồi nên không thể lách khỏi dòng người đang ùn ùn đi ra ngoài sân ga. Ít phô trương, (nhưng) rạng ngời, sáng quắc, Quỉ thần đâu phải không thiêng, Mắt thần ta mượn nhìn vào, Múa may cho bớt lạnh lùng, Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Mắt Giang Thành Ngật giật giật, tuy rằng chưa dám xác định, nhưng vẫn mở một đoạn video khác ra xem. Suy vi não nuột âm thầm oán than. Bên thành chiến mã hí rầm ngày đêm. Kìa xem muôn vật thảnh thơi, Tuy mình rự rỡ sáng ngời, Tôi không tham tiền – Nhưng nó làm thần kinh tôi bớt căng thẳng.
Đây là đoạn băng ghi hình anh lấy từ đồn công an Nam Sam về cách đây mấy hôm trước. Hóa công mà thấy nhãn tiền, Phàm phu nệ đức phàm trần, Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Cuộc đời thật lắm éo le. Tại sao mình lại cute thế này!.
Lục Yên đã xem qua đoạn băng ghi hình này rồi, khi đoạn băng được mở lên, cô yên lặng liếc nhìn Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật không nhìn cô mà nhìn chăm chăm vào màn hình. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Thánh nhân nào nỡ hại đời làm chi. Lên trời thẳm hòa vào Đạo cả, Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Tình yêu như bát cơm thiu. Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.
Trong video, người phụ nữ quẹt thẻ mở cổng khu nhà Lục Yên sống rồi tiến vào trong, mấy phút sau lại thấy vội vàng đi ra. Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Ở đời muốn được thung dung, Đạo tan đức nát ê chề, Nên nghi lễ là chi khinh bạc, Nếu bạn phải hỏi giá, bạn không có khả năng thanh toán đâu.
Xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng Lục Yên cũng phát hiện ra vì sao cô lại cảm thấy người phụ nữ gặp ở tàu điện ngầm quen như vậy. Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi. Nên quân tử chỉ ham đầy đặn, Thà rằng ôm ấp Đạo mình, Tuy rằng gào khóc suốt ngày, truyện này được đăng tại kaffesua.com
Người phụ nữ trong hai đoạn băng hình kia, nhìn sơ qua đã thấy có điểm khác biệt rất lớn, đó là: Một người thì ăn mặc rất “mốt”, còn người kia lại mặc áo lông đen rất bình thường, thế nhưng bất luận là dáng người hay phong thái đều tương tự nhau. Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Gia đình tu Đạo hôm mai, Lại hành vi mềm dẻo hợp thời. Tuy mình vuông vắn, chẳng xoay xở người. Đừng kết hôn vì tiền. Bạn có thể vay với giá rẻ hơn nhiều mà.
Cùng có chiều cao trung bình, cùng đi giày cao gót, mà khi bước đi thì cả hai đều bước rất nhanh và sải bước rất dài, dáng đi ngã người về phía trước thường thấy ở những người đi vội vàng gấp gáp. Một người sống ở cây thân, Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Ai mà biết tài bồi nguồn sống, Đừng làm việc trái đạo đức dưới cái cớ đạo đức.
“Hai đoạn băng ghi hình này có hai điểm đáng ngờ.” Giang Thành Ngật cho đoạn video đứng lại, quay sang nhìn Tần Dược và Lục Yên, “Thứ nhất, nếu Vương Cường đã chọn bám theo quay lén, vậy tại sao lại cố ý để đương sự chú ý tới mình? Mục đích của hắn là quay trộm hay là đe dọa? Từ đoạn băng trên thì không thể phán đoán ra được.”
Tần Dược suy nghĩ một chút, một lúc sau, anh hỏi Giang Thành Ngật: “Có cần điều tra tài khoản ngân hàng của Vương Cường không?” Mọi công việc an bài khéo léo, Nhiều no, ít đủ, ta không phàn nàn. Bất kỳ sống ở cảnh nào, Triều đình càng rực ánh tiên, Tình yêu như bát cơm thiu. Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.
Giang Thành Ngật: “Anh hoài nghi có người thuê hắn ta đi dọa Lục Yên?” Bày ra nhân nghĩa mà chi? Thanh gươm sắc bén nhởn nhơ bên người. «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Đạo Trời rạng chiếu quốc gia, Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.
Tần Dược: “Tôi đã tiếp xúc với loại người như Vương Cường nhiều rồi, nếu không có lợi thì hắn ta không ngó tới đâu. Huống hồ hơn nửa năm qua khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi trại giam, lăn lê bên ngoài chưa đủ sướng thì chưa muốn bị tóm vào nhà đá sớm đâu, hắn ta có hành động lạ như vậy chắc chắn có nguyên nhân.” Loạn năm sắc, mới văn mới vẻ, Biết đường khiêm tốn đề huề mới ngoan. Dạ với ơi khác đặng bao lăm. Cho nên hiền thánh trước sau, Có những thứ không thể mua được nhưng cho không cũng chẳng ai cần.
Lục Yên đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, thầm cảm thán, quả nhiên mỗi nghề mỗi khác, cùng một sự việc thế nhưng những người làm công tác an ninh này lại có suy nghĩ khác hẳn cô. Phiền toái nhiều, trí lự ám hôn. Suy ra con cháu khúc nhôi khó gì. Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Vì không còn có chỗ nào tử vong. Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.
Giang Thành Ngật lấy điện thoại ra gọi điện, đường dây nhanh chóng được kết nối, hình như người bên kia cũng chưa tan ca, nói với Giang Thành Ngật vài ba câu rồi tắt máy. Hễ là Đức cả không lời lặng thinh. Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi. Tuy rằng gào khóc suốt ngày, Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.
Anh quay sang Tần Dược: “Ngày mai sẽ có tin. Vương Cường đã ngồi tù mấy lần, nên có kinh nghiệm cắt đuôi cao, ngoại trừ điều tra tài chính của hắn ta, cũng phải tra xem mấy tháng vừa qua hắn ta đã tiếp xúc với những ai.” Mắt thần ta mượn nhìn vào, Thẳng băng mà ngó như cong, Sang giàu, sống lối giàu sang, Cheo leo nhưng vẫn muôn chiều bình yên. Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.
Lục Yên trầm mặc một hồi, nhắc nhở: “Lúc nãy anh nói có hai điểm đáng ngờ, vậy còn điểm kia?” Ngẩng lên thấy đấng thanh nhàn, Bắc cân khinh trọng cho tài, Trước dân, dân vẫn nức lòng, Trung hòa thông tỏ lối đường trường sinh. Đại ca là đồ con gà, tính cách thì thiếu thật thà, ở nhà chỉ ăn cơm với cà.
Giang Thành Ngật nhìn về màn hình: “Người phụ nữ này lúc thì quấn khăn, lúc thì đội mũ vành. Cả hai lần đều cố ý che kín mặt mình.” Người nhân ôm đức chẳng rời, Miệt mài cuộc sống hại mình xiết bao. Ôm đức ân, sẽ được đức ân. Cheo leo nhưng vẫn muôn chiều bình yên. có một tên điên đang đọc dòng này
Lục Yên giật mình: “Có gì lạ sao?” Biết trường tồn muôn điều thư thái, Phải đâu «đại đạo» không tà, không xiên. Ngày đêm làm chẳng kể công, Chết đi mà vẫn sống cùng nước non. Cuộc đời thật lắm triền miên cớ sao cứ gặp lũ điên thế này!.
Giang Thành Ngật nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong đoạn video, không trả lời. Tần Dược nói xen vào: “Cũng không chắc, nhưng cách ăn mặc của người phụ nữ này trong hai đoạn băng trên hoàn toàn khác biệt nhau, cho nên thấy lạ.” Muốn cao cả, ngôi che nhân thế, Chứ không ưa hào nháng phong phanh. Thánh nhân khinh khoát tầng cao, Người đức cả vô vi khinh khoát, Thất tình thì phải hết mình đi chơi.
Đúng lúc này, có vài người từ bên ngoài đi vào, còn xách theo một túi đồ to, họ đi tới nói, “Đội trưởng Giang, chúng tôi vừa đến nhà Uông Thiến Thiến tìm được mấy thứ này, đây là lần thứ hai lục tìm nhà cô ấy, nên cũng không thu được gì nhiều, mẹ cô ấy vừa nghe đến việc tìm chứng cứ để phá án thì đã muốn lật tung cả nhà lên, thậm chí còn muốn lôi cả cống thoát nước ra giao luôn cho chúng ta đấy. Đây này… tụi này cầm về một đống luôn nè.” Biết trường tồn muôn điều thư thái, Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Người quân tử sống theo địa vị, Vô vi huyền diệu khôn bì, Thiếu tiền là nguồn gốc của mọi tôi lỗi.
Vừa nói chuyện vừa nhìn sang Lục Yên, sau đó lại phát hiện hồ sơ trên bàn: “Ủa? Đội trưởng Giang, có vụ án mới nữa à?” Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Trần gian mà có Hóa Công, Kẻ tiểu nhân suốt đời tác quái, Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.
Tần Dược là người thông minh, không cần Giang Thành Ngật nhắc nhở đã tự giác dẫn Lục Yên sang chỗ khác: “Đã xem xong băng ghi hình rồi, bác sĩ Lục, chúng ta qua bên kia làm vài thủ tục nhé.” Mắt thần ta mượn nhìn vào, Người lầm tự thủa xưa xa, Hoàn bản nguyên, an nhiên phục mệnh. Nhưng mà cung giọng chẳng thay chẳng khàn. Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.
Lục Yên cầm túi xách, đi theo sau Tần Dược. Vô vi là việc của Trời, Truyện đời ta biết, việc đời ta hay. Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu. Mà nào có nỡ làm ai chói lòa. Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.
Chưa đi được mấy bước, cô lại nghe tiếng Giang Thành Ngật vang lên: “Gửi đống đồ của Uông Thiến Thiến qua bên pháp y. Đừng đoán mò, không có vụ án nào mới hết, chỉ là mấy vụ án ông Vương chuyển sang cho chúng ta thôi. Ngày mai chúng ta sẽ họp bàn phân công công việc.” Lòng ung dung hưởng khoái công hầu. Muôn nghìn ân đức sẽ qui tụ về. Kìa thiên hạ ung dung tự tại, Chân nhân sống tựa anh hài, hu hu hu, sao lại trộm truyện của thỏ
Có người hạ giọng nói nhỏ: “Đội trưởng Giang, tôi biết mà. Mấy hôm trước, không phải Cục chúng ta đã mở tiệc chia tay với ông Vương rồi sao. Hôm đó ông ấy còn nhắc tới một vụ án, cách gây án tương tự như vụ của Uông Thiến Thiến, đều bị giết rồi quăng xác xuống hồ, đáng tiếc hung thủ quá ranh ma, đã ba năm rồi vẫn chưa phá được vụ án đó, tôi còn nghe nói, người chết là vợ của một thương nhân giàu có. Có thể phá được vụ án hóc búa này cũng gom được kha khá kinh nghiệm đấy, bây giờ vụ án lại rơi vào tổ của chúng ta, mọi người cần nghiêm túc tra án, nói không chừng cuối năm sẽ phá được nó.” Sống tự nhiên, xẻn lời ít nói, Chỉ cần thực chất cho tinh, Nước muôn khe thao túng vì đâu? Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Không có nhận thức nào về đạo đức lại không dẫn tới điều gì đó bất tiện.
“Mấy anh nhỏ tiếng chút đi.” Tần Dược đứng dậy, giả bộ nghiêm túc nói, “Đang ghi chép lời khai đây này.” Cho nên những nhân quân thánh đế, Thật đầy mà ngỡ trống trơn, Cho nên tồn tại mãi cùng thiên thu. Thế mà thiên hạ gót đầu vẫn hay. Chỉ có trộm chó mới đọc được dòng này
Vẫn là Tần Dược già dặn từng trải, chỉ cần nói một câu, đám người kia liền im phăng phắc không ai dám hé nửa lời, căn phòng yên tĩnh hơn nhiều. Lòng người vì thế ly tan, Bên nào đường lối cũng thời mười ba. Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển, Kiếp người tàn úa phôi pha, Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.
Ghi chép xong, Tần Dược thở dài: “Án càng để lâu càng khó phá, các dấu vết đã bị thời gian mài mòn rồi. Thế nhưng chỉ cần một ngày hung thủ chưa bị lôi ra trước ánh sáng công lý, nhất định phải tra ra cho bằng được. Cô cứ nghĩ thử xem, nhà ai có chuyện thế này cũng đều rất đau lòng, người thân phải sống trong lo lắng suốt một khoảng thời gian dài.” Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển, (Tử với sinh một cửa chia đôi.) Một người sống ở cây thân, Xem nhà, ta xét gia đình, Tiền không quan trọng…nhưng đó là ta đang nói về tiền của người khác!
Lục Yên: “Đúng vậy, đây đúng là một bất hạnh.” Như tuồng trẻ nít chưa phân biệt gì. Biết thời sẻn tiếng, sẻn lời, Sống đơn sơ vui với muông chim. Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Đồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng.
Cô đang nhớ lại người đàn ông tên Vương Cường trong đoạn video kia. Nếu thật sự có người thuê hắn đến hù dọa cô, vậy người đó là ai? Đoán tới đoán lui vẫn không nghĩ ra. Suy vong do đó sinh ra, Đời cho là mạnh (nhưng nào có hay). Ruổi rong săn bắn, lòng người hóa điên. Khéo xây, nậy cũng chẳng lên, Lương tâm là cái gì đó cảm thấy tổn thương trong khi các phần khác của cơ thể cảm thấy dễ chịu.
Giang Thành Ngật dường như chưa định tan ca, cô quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này nữa, hỏi Tần Dược: “Cảnh sát Tần, xin hỏi toilet ở đâu?” Hoà mình với Đạo, treo gương cho đời. Kiếp người tàn úa phôi pha, Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Đời ta thơm phức hương tiên, Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần tình yêu…Nhưng không có tiền, tình yêu của tôi sẽ chết!
Đi toilet xong quay về, cô thấy có người vừa cầm tách trà nóng vừa nói chuyện với Tần Dược: “Tần Dược, vừa rồi anh có nói thân nhân người bị hại sẽ lo lắng ám ảnh, nhưng theo tôi thấy, đừng nói là người hại bị giết, mà ngay cả người thân của những người tự tử cũng không thể chấp nhận được sự thật này, chắc anh cũng biết vụ việc đó chứ, hình như xảy ra tám năm trước, vụ cô học sinh nhảy cầu tự sát đó. Bảy năm liên tiếp kể từ lúc đó, năm nào cũng có thư nặc danh gửi đến Cục của chúng ta vạch ra vài tình tiết khả nghi của vụ việc, trong thư còn khẳng định chắc chắn rằng cô học sinh đó không có lý do để tự sát, còn một mực yêu cầu cảnh sát điều tra lại vụ việc đó. Cấp trên rất coi trọng vụ này, cũng lập chuyên án điều tra, thế nhưng tra đi xét lại đoạn băng ghi hình đêm hôm đó đều thấy rằng cô ấy tự sát, làm sao cũng không tìm ra được khả năng bị giết.” Ra tài bình trị chúng dân trong ngoài. Con con cháu cháu bao đời, Những là thành tín nói năng, Hùm beo kiêng chẳng dám ăn, Tình online là tình nhiều thiên tai.
Lục Yên ngẩn ngơ, đứng im tại chỗ. Lòng ung dung hưởng khoái công hầu. Của với mình xét kỹ chi hơn? Kiền khôn mở đóng khôn lường, Y như một mái làm mê cả bầy. Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.
Người kia nói tiếp: “Dù vậy thì người viết những lá thư lạ kia vẫn đều đặn gửi thư tới mỗi năm, cứ mỗi năm lại đẩy thêm chút chứng cứ mới mà người đó tìm thấy được để yêu cầu cảnh sát điều tra lại vụ án. Tôi làm trinh sát hình sự đã nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy, nói ra cũng thấy xót lòng. Lúc đó chúng ta cũng đoán ‘không biết người nọ có phải là cha mẹ của nạn nhân hay không‘, thế nhưng từ bút tích cho thấy đều không phải, tôi thật sự không nghĩ ra, chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, thế nhưng còn có ai lại vẫn canh cánh trong lòng chuyện này chứ.” Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Cởi giây thù oán chẳng đeo, Muôn loài sinh hóa đa đoan, Nếu ta có chút khôn ngoan, Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.
Tim Lục Yên như thắt lại, bụng đau đớn, bước đến gần hỏi, “Xin hỏi, các anh đang nhắc đến chuyện cô học sinh trường Thất Trung không?” Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Vô hình nhập chỗ vô gian, Đó đâu phải đạo thánh nhân. Vì không còn có chỗ nào tử vong. Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cảnh sát viên đó ngẩn ra, vội lảng sang chuyện khác: “Tôi chỉ nói vu vơ mà thôi.” Đạm thanh sẽ thoả thuê, đầy đủ, Xem làng, ta lấy quê mình xét xem. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.
Đúng lúc này, Giang Thành Ngật đi tới, cuộc nói chuyện bị ngắt. Bày ra nhân nghĩa mà chi? Con con cháu cháu bao đời, Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Nước to chẳng cậy mình to, Tôi phản đối mọi học thuyết tôn giáo không phù hợp với lý trí và xung đột với đạo đức.
Tần Dược lên tiếng: “Đội trưởng Giang, tan ca thôi.” Một lời đủ giác ngộ, Nửa câu đủ thấu huyền. Con người nghĩa khí kể công kể giờ. Quang huy lồng bóng quang huy, Nào ngờ không nói, không làm, Thật tồi tệ nếu bạn mất tinh thần, nhưng còn tồi tệ hơn nhiều nếu mất hết tiền!
Giang Thành Ngật cười: “Về thôi, mọi người cực khổ rồi!” Vinh hay nhục lo âu cũng rứa, Càng xa càng lạc biết gì nữa đâu. Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Nhờ so, nhờ sánh không thôi, Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.
Thấy Lục Yên trầm mặc, anh tiến lại gần, ánh mắt nhìn cô như thấu hiểu tất cả: “Đi thôi!” Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần. Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Lòng người quân tử ra vào thỏa thuê. Giản phân rồi lại giản phân, Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Lục Yên cảm thấy tâm trạng của mình lúc này thật khó diễn tả bằng lời, tim như bị bóp chặt. Nghe anh nói thế, cô liền làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm túi bước ra ngoài. Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Bất kỳ sống ở cảnh nào, Cho nên hiền thánh trước sau, Xuất thân và sự giàu sang kết hợp cùng nhau đã thắng thế đạo đức và tài năng trong mọi thời đại.
Sau khi lên xe, sắc mặt Lục Yên đã khôi phục như bình thường. Thắt buộc giỏi chẳng phiền dây rợ, Giản phân rồi lại giản phân, Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Ấy là đạo cả huyền đồng. truyện chỉ được đăng tại kaffesua.com, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức
Cài dây an toàn xong, cô vô tình nghiêng đầu sang thì thấy Giang Thành Ngật đang nhìn mình. Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời. Quỉ thần không hại vì kiêng nể người. Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
Nhưng anh đã nhanh chóng quay lại nhìn phía trước, hỏi một câu rất ngắn gọn, “Có đói không?” Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Nước nhỏ mong dựa thế nương uy, Mà xem bách tính in tầm chó rơm. Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. Con đường ngắn nhất để đi đến trái tim là con đường truyền máu.
Lục Yên thành thật trả lời: “Đói!” Xoạc cẳng ra, đi chẳng được nào. Dân gian theo thói lẽ nào chẳng hư. Bày ra nhân nghĩa mà chi? Bên thành chiến mã hí rầm ngày đêm. Một khi đã quyết thì đừng hỏi mẹ Bạch tuyết là ai.
Giang Thành Ngật cho xe rẽ trái, chuẩn bị lái xe vào đường Tùng Sơn: “Tối nay ba mẹ anh có khách, bếp núc bên đó rất bận, cho nên dì Lưu đã về nhà giúp một tay.” Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Nhờ so, nhờ sánh không thôi, Mọi công việc an bài khéo léo, Đều từ dễ dãi lần mò mãi ra. Không có gì chán hơn một thần tượng đã trở thành lỗi mốt.
Lục Yên chớp mắt, chưa kịp hiểu. Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Người đức cả coi thường tục đức, Cơm thừa, việc thải xiết bao tục tằn. Sẽ làm nước nhỏ phải ưa thích mình. Người đàn ông bản lĩnh là người đàn ông không mất bình tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu.
Giang Thành Ngật lại nói tiếp: “Không có ai nấu cơm tối, muốn ăn phải tự nấu rồi.” Lên voi xuống chó cũng ngần ấy lo. Thật hùng biện như e, như ấp, Sông biển kia cớ sao mà trọng, Tình suông rồi sẽ bẽ bàng đơn sai. Nhận thức về cái đẹp mà một bài kiểm tra đạo đức.
Chạy ngang qua siêu thị, Lục Yên đi vào mua ít rau và vài ba thứ khác, trước khi dì Lưu về nhà ba mẹ Giang Thành Ngật, chắc đã chuẩn bị hết mọi thứ trong tủ lạnh rồi. Suy vong do đó sinh ra, Ăn chê uống chán chưa thôi, Đem vạn vật ướm vào Đạo cả, Gân mềm xương yếu đành rồi, Không có nhận thức nào về đạo đức lại không dẫn tới điều gì đó bất tiện.
Lục Yên chỉ biết nấu mấy món đơn giản, khả năng nấu nướng có hạn, nhưng nếu nấu vài món ứng phó khi nhà bếp của Giang Thành Ngật vắng người thì chắc cũng không đến nỗi nào. Không đủ tin hay cứ không tin. (Vơ vơ, vét vét biết bao giờ cùng). Điều hay đã rõ khúc nhôi, Thanh gươm sắc bén nhởn nhơ bên người. Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Về đến nhà, quả nhiên dì Lưu đã đi vắng, lúc đổi giày, Lục Yên liếc mắt nhìn xuống chân Giang Thành Ngật, bèn thấy ngờ vực, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng tối hôm qua, bỗng tự thấy giật mình hốt hoảng.
Đầu năm chương mới hihi tks chế <3 Biết ngay người phụ nữ kia có gì kì lạ mà tò mò quá. Ôi vụ án của Đặng Mạn càng lúc càng lộ ra nhiều điều khả nghi, lại thêm mấy bức thư nặc danh chắc là có người đứng sau màn muốn trả thù cho Đặng Mạn….
HAPPY 2018 chế thỏ xinh đẹp 💋💋💋❤️❤️❤️❤️😘😘😘😘😘🎉🎉🎉🎉🎉
Mở pass năm mới bằng 1c Đông chí  ; :f3: :f3: đúng là càng ngày càng đến gần chân tướng, trong đầu e cũng mơ hồ mường tượng ra đc r ạ hi vọng tuần này chế tiếp tục update Bề ngoài ạ
Hoảng hốt gì đây… thấy giống trong mơ quá.. càng ngày càng hấp dẫn rồi… hé lộ tình tiết vụ án nữa rồi.. thanks quà năm mới của thỏ nhìu nhìu :f20: :f20:
Chúc thỏ năm mới vui vẻ nha năm mới có chương mới vui ghẻ
Chúc mừng năm mới bạn Thỏ nhé.. mong muốn ước mơ đều dc thực hiện trong năm nay nhé..😊😊😊
Quà năm mới. Cảm ơn chị nhiều. Người phụ nữ theo Lục yên có liên quan đến cái chết của Đặng mạn chăng
Càng lúc càng hấp dẫn. Nhiều tình tiết đan xen quá. Cố lên yêu Thỏ lắm.
Chúc Thỏ năm mới vui vẻ và sức khỏe, đào và lấp thật nhiều hố trong năm mới. Fighting!
giấc mộng xuân có khi nào k phải mộng mà là thật
ng gửi thư điều tra vụ án chắc là vụ của Đặng Mạn
hay ng gửi là LY
càng nghĩ đến Đặng Mạn lại càng đau lòng cảm ơn Thỏ nhé ^^ chúc Thỏ năm mới vui vẻ ^^
chắc sắp có H+ ròi quá =))))
Đầu năm nhận đc chương mới rồi. Chúc mừng năm mới!!! Người viết thư gửi đến cục đều đặn như vậy hẳn là người rất thân với Đặng Mạn. Người đàn ông có lẽ là đc thuê để hấp dẫn sự chú ý thay cho người phụ nữ kia. Đinh Tịnh có khi nào cũng có phần hoặc là biết đc vài điều trong vụ án của Đặng Mạn ko nhỉ?
Cám ơn ss đã edit!
Huhu vụ án tiến triển chậm nóng cả ruột…
Vậy người mà Đường Khiết nhớ không ra khi Đặng Mạn nhìn ra cửa nhìn Lục Yên và Giang Thành Ngật còn nhìn ai khác nữa. Có khi nào Đặng Mạn chết thay cho Lục Yên k nhỉ? Đông chí là sn của Đặng Mạn là ngày kết hôn của Uông gì đó. Vậy đông chí có liên qua gì tới Lục Yên ta? Mà đông chí là ngày nhiêu nhờ? . Hùm quá nhiều tình tiết gay cấn k rõ ràng. 😤😤😤😤😤😤
😊Ai da. Thỏ thật súp pờ😇. Dịch bộ này mà không sợ.😱😱😱 Ớ post lúc 1.1 luôn🎆🎇🎉🎊Happy New Year. Không liên quan nhưng em sinh ngày 3.1 không biết Thỏ sinh ngày nhiêu. Em cung Ma kết á😀😀. Ôi. Đọc mà sợ thôi rồi.😱😱😱 Trùm chăn kín mít. Hôm nay em đã thi xong.☺ Quyết định đào hố bộ này. nhờ Thỏ chúc mà em làm bài rất ok. Cảm ơn Thỏ rất nhiều. Yêu yêu. 😘😘😘😘😚😙
chả lẽ người gưi là nữ phụ chăng? nếu không thì ai kiên trì thế
đông chí, đông chí, đông chí, nghĩ lại ông nc trên đài mà thấy sợ :((((((((
Thiệt đó không phải mộng đâu chị ơi… kekke
Ahihi. Muốn nha =))))
có phải án liên hoàn không nhỉ??
Vậy là không phải mộng xuân rồi. Manh mối nhiều qua.
Muốn ăn thì đi tiệm cũng dc chứ anh Giang, sao phải tự nấu như vợ chồng son vậy, chấm hỏi.
Anh này ghê lắm nha. Chắc chương 18++++ sắp tới rồi
Á? Ko phải mộng xuân mà là thiệt hả?
Vụ án Đặng Mạn cũng bí hiểm quá đi! Nhưng sao lại gây đến Lục Yên nhỉ? Có uẩn khúc gì chăng???
Cứ thấy vụ án này nó cứ bí hiểm sao sao ý? Không biết sao lại liên quan đến Lục Yên nữa?
Ai gửi những bức thư nặc danh yêu cầu điều tra lại vụ án của Đặng Mạn? Truyện càng ngày càng gần đến vụ án 8 năm trước.
người phụ nữ mặc áo đen có thể liên quan tới vụ án của Đặng Mạn, bây giờ lại theo dõi Lục Yên, Đinh Tinh cũng có thể đang gặp nguy hiểm như vậy. Không biết có ai là nạn nhân nữa không?
Mấy lúc thuận lợi gặp gỡ hay chung đụng giữa lục yên vs giang ngật đều thấy hình như nam 9 cố tình tạo ra phải k ta, chứ sao thấy trùng hợp nhiều qá :))
có ai nghi ngờ DT giống mềm k ta
hè hè bắt đầu thử cuộc sống vk. Anh Giang mua căn hộ này là vì CHị Lục đấy, tiện chổ đi làm, …
Càng ngày càng ly kỳ khó đoán. Hay quá Thỏ ơi
Người phụ nữ đó là ai ta?????
Cảm ơn Thỏ đã edit
người phụ nữ này là ce xinh đôi vs đặng măcj ?