CUỐI CON ĐƯỜNG TÌNH
Chương 45
Tác giả: Ngãi Tiểu Đồ
edit: kaffesua
Lạc Thập Giai đột nhiên cảm thấy rất nhiều tình tiết cứ liên tục hiện ra trong đầu, đầu tiên là những hình ảnh rời rạc, sau đó được xâu chuỗi lại với nhau thành một đoạn phim ngắn, cứ như trò chơi ghép hình, từng mảnh từng mảnh từ từ gắn kết với nhau.
Mà khi mảnh ghép cuối cùng được kết lại, thì hình ảnh ấy lại làm cho Lạc Thập Giai lạnh toát sống lưng.
Lạc Thập Giai cố gắng giữ cho nhịp thở của mình được bình ổn, không để mình tỏ ra sợ hãi. Cô nhìn đăm đăm vào người phụ nữ mặt không biểu cảm kia, cố tìm ra chút đầu mối từ bà ta.
“Có phải Trường Trì đã chết rồi không?” Lạc Thập Giai hỏi, rồi lẵng lặng chờ cô ta trả lời.
Nghe thấy tên Trường Trì, người phụ nữ đột nhiên cười, ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lạc Thập Giai, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
“Biết nhiều quá rồi đấy, biết nhiều chẳng có lợi gì cho cô đâu, cô ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”
“Mấy người bắt tôi để làm gì?” Chuyện tối hôm qua quá hỗn loạn, Lạc Thập Giai cũng không có lưu ý, kế toán Lý xảy ra chuyện thế nhưng vợ gã lại chẳng đến, Hóa ra bà ta chờ thời cơ.
Là kế toán Lý muốn trả thù chuyện Lạc Thập Giai đánh gã sao? Lạc Thập Giai nhớ lại tình hình hôm đó, trong bụng cũng đánh lô tô.
“Cô yên tâm, tạm thời sẽ không làm gì cô cả.” Bà ta liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, lạnh lùng thốt ra.
Lạc Thập Giai nghi ngờ liếc nhìn bà, đầu óc xoay chuyển tính toán. Giữa cô và kế toán Lý chỉ dính dáng đến nhau duy nhất ở một cú cờ lê tối hôm qua, Ngoại trừ một cú đập đó, còn lại chỉ có Trầm Tuần…
Trầm Tuần?!
“Mấy người muốn bắt tôi để uy hiếp Trầm Tuần?” Lạc Thập Giai nghĩ đến tình huống này, rùng mình kinh hãi.
Người phụ nữ kia cũng chẳng thèm nghe Lạc Thập Giai nói hết câu, bực mình quát, “Bớt nói đi, ngoan ngoãn đợi ở đấy.”
Bà ta bước lại về phía Lạc Thập Giai, chẳng chút do dự nào chỉa mũi kim tiêm vào da Lạc Thập Giai.
Mọi thứ trước mắt mờ dần và chìm trong bóng tối, đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào.
Lạc Thập Giai cảm giác được người phụ nữ này hoàn toàn khác với phụ nữ thành thị. có lẽ do quanh năm làm việc nặng nhọc cho nên khỏe hơn nhiều, da thịt rắn chắc. Nhấc một người nặng cả hơn 50kg như Lạc Thập Giai vẫn nhẹ nhàng,
Lạc Thập Giai cảm giác mình chẳng còn chút sức lực nào, người tê dại, đầu óc mơ hồ mông lung, có người kéo lê cô về phía trước, lưng và tay cô chà sát xuống nền đất. Làn da non mềm của Lạc Thập Giai chà sát lên mặt đất khô nhám khiến cô thấy đau buốt, cho nên ý thức vẫn còn tỉnh táo. Người uể oải và từng cơn đau liên tục ập vào đầu cô, cô cảm giác trán mình đang túa mồ hôi.
Bà ta lôi Lạc Thập Giai lên trên cầu thang gỗ cũng mất khá nhiều công sức, mệt mỏi hơn nhiều khi lôi trên mặt đất bằng phẳng. Bà ta xách nách Lạc Thập Giai kéo cô lên, quần áo Lạc Thập Giai bị kéo tuột lên trên, bờ lưng lộ ra chà sát vào thanh gỗ sần sùi, da bị cứa rách, chảy máu. Thế nhưng bà ta chẳng để ý đến mấy cái này, sau một hồi dốc sức mới kéo được cô ra khỏi hầm.
Ánh mặt trời mùa đông không chói chang như mùa hè nhưng do nằm lâu dưới hầm tối tăm rồi đột nhiên được ánh nắng rọi thẳng vào, cảm thấy hoa mắt, mơ hồ. Bà ta vác Lạc Thập Giai, đi qua cái sân đầy bùn đất, cuối cùng nhét cô vào căn nhà kho ở bên cạnh. Lạc Thập Giai vốn dĩ cố nâng mí mắt ra nhìn, thế nhưng mi mắt càng lúc càng nặng trịch, ý thức dần mơ hồ và mất đi.
“Này.” Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thập Giai bị người ta đá hai phát vào lưng.
“Này này.” Lại thêm hai phát nữa, cuối cùng cô cũng tỉnh giấc.
Một khi tỉnh táo lại, những vết xước trên lưng và tay cũng theo đó nhói lên, dần lan ra toàn thân.
Người Lạc Thập Giai mềm nhũn không còn sức cũng dần dần được khôi phục, động tác của cô hơi chậm chạp, từ từ lùi về phía sau. Ánh mắt phòng bị nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trên tay bà ta cầm một chiếc ghế gỗ nhỏ, tùy tiện đặt đại xuống đất, ngồi xuống. Lạc Thập Giai không biết bà ta muốn làm gì, chỉ cảnh giác rụt người lại, không nói gì. Trước mặt bà ta đặt một cái ky, trong ky có hạt giống đã phơi khô, bà xáo trộn đống hạt giống lên cho khô, các hạt giống rau sau khi phơi nắng thì tróc vỏ ra, rơi xuống ky, tạo ra một lạt thanh âm xào xạc.
Bà vừa lặng lẽ canh chừng Lạc Thập Giai, vừa làm việc trong căn phòng rách nát này một hồi lâu. Bà ta làm việc thoăn thoắt, mặt chẳng chút cảm xúc gì, cũng không ngẩn đầu lên nhìn, trầm mặc như cái máy đã được cài đặt chương trình sẵn. Giống với ấn tưởng của Lạc Thập Giai về bà ta sau hai lần đến chơi nhà kế toán Lý.
Bản tính con người luôn làm người khác khó nhìn thấu suốt. Trầm mặc ít nói đến mức bị lãng quên, không có nghĩa thủ đoạn không tàn nhẫn.
“Các người đã nghĩ đến hậu quả của việc làm này chưa?” Lạc Thập Giai trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải lên tiếng. Cô không muốn chọc giận bà ta, chỉ muốn khuấy động chút nhân tính, lấy lý để động tình mà thôi.
Bà ta vẫn cúi đầu làm việc của mình, không để ý đến Lạc Thập Giai.
“Kế toán Lý đâu? Gã ta không đến sao?”
Nhắc đến chồng bà ta, cuối cùng bà cũng ngẩn đầu lên liếc nhìn Lạc Thập Giai, trong mắt mơ hồ có chút chờ mong.
“Có cô ở đây, anh ta chắc chắn sẽ đến.
Lạc Thập Giai không ngờ bên phía cảnh sát lại thả người nhanh như vậy, việc này không đúng với quy trình, cô hơi nghi hoặc hỏi, “Anh ta đã về rồi à?”
Bà ta nhìn Lạc Thập Giai, cười đầy hàm ý, lời nói cũng đầy ẩn ý, “Anh ấy có về hay không, phải xem Trầm Tuần coi trọng cô thế nào?”
Một câu nói đã giúp Lạc Thập Giai hiểu rõ tình huống hiện giờ, hóa ra kế toán Lý vẫn chưa được thả.
“Cô bắt cóc tôi là muốn Trầm Tuần rút đơn, thả kế toán Lý ra sao?” Lạc Thập Giai cảm thấy suy nghĩ của bà ta quả thực quá hoang đường, sai hoàn toàn, kế toán Lý hiện giờ đang bị cảnh sát bắt giam, chẳng phải Trầm Tuần nói thả là có thể thả ra, Trầm Tuần làm gì có khả năng lớn như vậy? Cô không dám nói ra, chỉ sợ nói ra sẽ gây nguy hiểm cho mình.
Bà ta lại chẳng thèm để ý đến Lạc Thập Giai, tiếp tục làm việc của mình.
“Trường Trì… Vì sao…?” Đề cập Trường Trì, Lạc Thập Giai lại thấy bực mình. Sống chết chưa biết, chỉ sợ Trường Trì dữ nhiều lành ít, rốt cuộc là kế toán Lý làm hay là vợ gã làm? hoặc cũng có thể do hai vợ chồng gã làm.
Lạc Thập Giai chăm chú ngẫm nghĩ vấn đề này, hoàn toàn đã quên bản thân mình hiện đang rơi vào nguy hiểm.
“Nó sẽ đến ngay thôi.” Bà ta ngẩng đầu, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Ai sẽ tới?” Lạc Thập Giai vô cùng kinh ngạc: “Trầm Tuần?”
Bà ta liếc mắt nhìn Lạc Thập Giai, khẽ nhếch môi, đang chuẩn bị nói, bỗng bị tiếng hô hoán của hai đứa con cắt ngang.
“Mẹ…. đói….” Giọng hô của hai đứa bé yếu ớt vọng ra từ nhà chính, tựa hồ đang tìm mẹ, giọng của chúng như xa như gần.
Vẻ mặt bà ta cũng thay đổi ttrong nháy mắt, trên khuôn mặt lạnh băng bỗng dịu đi nhiều, sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng vơi đi, thay vào đó là vẻ lo lắng quan tâm.
“Mẹ nấu cơm ngay đây.” Bà ta quay sang hô với hai đứa bé.
Bà làm nốt việc đang dang dở, cầm ky lên, cất tiếng nói với nói với Lạc Thập Giai, ngữ điệu đã ôn hòa hơn nhiều, “Cô ngoan ngoãi chút, tôi sẽ không làm cô bị thương, còn nếu cô không nghe lời, thì tôi không dám chắc.”
Bà ta khỏe thật, Lạc Thập Giai không đấu lại, đương nhiên cũng không bức ép nữa, cô ngoan ngoãn ngồi dưới đất, mặc dù tay và lưng vẫn đau, nhưng cô cũng không dám ồn ào cũng không dám giãy giụa. Nhà của kế toán Lý cách khá xa thôn, cô kêu cứu cũng chẳng có người nghe, trong nhà này chỉ còn hai đứa con trai, đều là con của bà ta, cầu cứu? là chuyện không thể.
Nếu như Trầm Tuần tới, với bản lãnh của Trầm Tuần, và một người phụ nữ như vậy, chắc cũng đối phó được chứ nhỉ? Lạc Thập Giai nghĩ như vậy.
Hai tay bà ta bưng ky, vốn định bước ra ngoài, mới vừa tới cửa bỗng khựng lại.
“Nghe nói cô là luật sư?” bà ta hỏi.
Lạc Thập Giai không nắm được suy nghĩ của bà ta khi hỏi câu này, cô do dự hồi lâu mới gật đầu.
Bà ta cắn môi một cái, mày nhíu chặt tựa hồ do dự hồi lâu, mới nói được thành lời, giọng nói khàn khàn, “Nếu như giết người thì bị xử thế nào?”
Lạc Thập Giai nhìn chằm chằm vào gò má của bà, không trả lời ngay, bà ta từ đầu đến cuối đều nhìn sang bên cạnh, cũng không quay đầu.
“Cố ý giết người, theo điều hai trăm ba mươi hai luật hình sự, sẽ bị tử hình, tù chung thân hoặc mười năm tù trở lên; nhẹ thì có thể bị giam từ ba đến mười năm tù.” Lạc Thập Giai nói rành rọt từng chữ, chậm rãi, trang nghiêm và nghiêm túc, chẳng khác nào chán án đang tuyên án ở trên tòa.
Bà ra nghe rõ từng câu từng chữ của Lạc Thập Giai, một hồi lâu vẫn không nói gì, bàn tay nắm chặt cái ky, dường như vắt kệt sức, các ngón tay trắng bệch, Lạc Thập Giai nhận ra bà rất căng thẳng.
Hồi lâu, bà cúi thấp đầu nói: “Trường Trì là tôi giết, chẳng liên quan gì đến anh ấy.”
“…” Tuy rằng luôn suy đoán Trường Trì đã gặp chuyện không may, thế nhưng chuyện vẫn trong vòng nghi vấn chứ chưa được chứng thực, giờ nghe thấy như vậy Lạc Thập Giai không thể tin được.
Hồi cấp ba, tuy rằng cô cũng chẳng mấy thân thiết với Trường Trì, nhưng vẫn nhớ rõ anh là người vui vẻ hoạt bát, Mỗi lần Trầm Tuần tiễn cô về nhà, Trường Trì luôn buôn vài ba câu chọc ghẹo phía sau. Thỉnh thoảng Trầm Tuần cũng quay lại vung tay đánh anh ta, cũng từng để Trường Trì chạy sang báo tin với cô,
Anh ta chết thật rồi sao?
Viền mắt Lạc Thập Giai đỏ ửng.
Anh ta chết rồi, Trường An làm sao bây giờ? Sài Chân Chân sẽ thế nào? Và cả Trầm Tuần, người gặp nạn chết trong mỏ, tất cả phải làm sao đây?
“Anh ta chết thế nào?” Lạc Thập Giai không kìm được, lên tiếng hỏi, “Hầm mỏ xảy ra chuyện không may, có phải do cô làm không?”
“Tôi dùng búa đập bể đầu nó.” Cô ta lạnh lùng miêu tả lại cái chết của Trường Trì. Chỉ trong nháy mắt đó, Lạc Thập Giai vẻ hối hận lóe lên trong mắt bà ta, Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.
Mặc kệ bà ta có hối hận hay không thì Trường Trì cũng đã chết.
“Lúc tôi đập chết nó, hầm mỏ đã xảy ra chuyện. Tôi đã ném xác nó vào trong hầm mỏ, sau đó hầm mỏ lại sụp xuống lần nữa, nó cũng bị chôn theo.” Bà ta dừng lại trong chốc lát, hồi lâu sau lại nói, “Tôi sẽ đền mạng, thế nhưng các người phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Lạc Thập Giai nhíu chặt mày, cô không muốn trao đổi gì với bà ta, giờ này khắc này, trong bụng cô tràn đầy đau xót và phẫn nộ.
“Bà dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi phải đồng ý với bà? Bà thấy mình có quyền đó sao?” Lạc Thập Giai tức giận đến mức không kìm được, câu cuối cùng hầu như muốn rống lên, “Bà giết Trường Trì!”
“Khoản tiền kia, chúng tôi cần khoản tiền kia.” Giọng của bà ta đau đớn run rẩy, còn như đang cầu xin, “Tôi và anh ấy dẫu sao cũng là vợ chồng, dẫu thế nào cũng phải cứu lấy một, trẻ con đâu có tội, bọn chúng đâu biết gì, xin các người hãy thương cho chúng, nhường lại khoản tiền đó cho chúng tôi, kiếp này anh ấy sẽ làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ hoàn lại số tiền đó cho các người.”
Tiền? vì con cái mà cướp tính mạng của người khác sao? Lạc Thập Giai cực kỳ tức giận.
“Con của các người vô tội, vậy Trường Trì đáng chết sao? Bà có biết Trường Trì còn cha mẹ, em gái, và vợ đang ở nhà?” Thanh âm của Lạc Thập Giai cũng không kìm được, nghẹn ngào, “Anh ấy mới hai mươi tám tuổi, còn chưa có con cái….”
“Xin lỗi…” bà ta lắng nghe lời chỉ trích của Lạc Thập Giai, yên lặng rơi nước mắt, “Giờ nói gì cũng chẳng còn kịp nữa, tôi đã giết người, tôi đã giết người….”