Mỹ nữ Đông Phương, dung nhan mỵ hoặc (nhất)
Mùng một tháng bảy là sinh nhật của ta.
Có lẽ, chàng đã cảm thấy được chuyện của Mạc Trạch hoàng tử đã trở thành vết âu lo không thể xóa mờ trong ký ức của ta, không cần rời khỏi chàng bước đến bên cạnh người đàn ông khác, ta vốn dĩ nên vui mừng, thế nhưng ta vẫn không thể dễ dàng tha thứ được cho hành vi hèn hạ thế này, có lẽ do ta còn trẻ tuổi, ít va chạm vào những tranh chấp trong hậu cung, người đó trong ảo mộng của ta luôn mang hình tượng mạnh mẽ và quang minh lỗi lạc.
Có lẽ, quá khó khăn.
Trên đời làm sao có hai biện pháp vẹn toàn?
Chàng vốn muốn mở tiệc lớn mừng cho ta, thế nhưng quốc tang chưa qua, cung đình lại không kiêng dè mở yến hội xa hoa thái quá nhất định sẽ đánh mất dân tâm. nhưng chàng lại sợ bạc đãi ta, có thứ gì tốt đều sai người đem đến cho ta xem đầu tiên, ta không thích phân phát đến các cung khác. Mặc dù ngoài miệng nói làm như vậy là không đúng với thể thống quy củ, nhưng trong lòng ngược lại thấy rất vui sướng.
Tố Quốc tiêu diệt Tây Lỗi chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, khiến cho Đông Nhung và Nam Thần nơm nớt lo sợ trong lòng.
Đến giữa tháng 8, nhị ca nhận hoàng mệnh, phụng chỉ đi tới Tố Quốc. Vật phẩm đưa đến đây đều là đồ tốt nhất, làm như vậy tất nhiên có dụng ý bên trong.
Sùng Lang biết đây là huynh trưởng ta, đối đãi rất khách khí. Còn nói, giao hảo giữa hai nước Bắc Tố và Nam Thần làm sao có thể tùy tiện hành sự. Lại sắp đến tết trung thu, hơn nữa ta có người nhà đến chơi, bất luận là đến vì mục đích gì, có thể nhìn thấy nhị ca đều giúp tâm tình ta vui vẻ hơn rất nhiều.
Ca ca nhìn thấy ta sống tốt, cũng rất vui mừng, nhưng dù sao cũng là đàn ông, không thể thân cận tiếp chuyện. Cho nên mỗi ngày đều cùng ta nói chuyện cách mành.
Ca ca nói, sức khỏe cha mẹ ở nhà đều tốt. Ta không cần lo lắng, mọi người đều rất nhớ ta, hôm nay thấy ta sống khỏe mạnh, coi như cũng xem như có thể trể về phụng mệnh với cha mẹ.
Ca ca nói: Mấy ngày trước đây thái tử đăng cơ lên ngôi hoàng thượng, cô cô trở thành hoàng thái hậu, cuộc sống trong nhà càng ngày càng sung túc.
Ca ca nói: đại ca đã có con, là con gái, bé rất dễ thương, mọi người trong nhà cứ thay phiên nhau ẫm bồng không muốn buông tay, ta đã lên chức cô cô rồi.
Ca ca nói: Tử Câm mang thai, tự tính sẽ sinh vào đầu mùa đông này.
. . .
Ca ca còn nói rất nhiều rất nhiều, đều là những chuyện vui mừng. Ta biết ca ca sợ ta một mình ở đây sẽ lo lắng, ta cũng kể cho ca ca nghe rất nhiều chuyện ở nơi này, đương nhiên đều là chuyện vui. Khi còn bé, cho dù gặp chuyện hơi ấm ức một chút thôi là nhào vào lòng mẹ khóc cả buổi sáng. Bởi vì ta là con gái cưng trong nhà, đã quen với sự nuông chiều, đi đến nơi này mới biết được thế nào là mọi chuyện đều dựa vào chính sức của mình, thực sự rất khổ cực.
Mới biết được, lớn khôn chẳng phải do năm tháng trầm tích, mà là dần dần thành thục.
Sùng Lang cũng không làm lễ mừng sinh nhật cho ta vào ngày mùng một tháng bảy, chuyện đó cũng trì hoãn đến tận ngày hôm nay. Tết trung thu, sinh nhật cung tần và mở tiệc chiêu đãi sứ thần được cùng làm một lượt, cho nên bữa tiệc rất long trọng. Huống hồ đây cũng không phải gia yến bình thường khi đón mừng năm mới, cho nên trang phục của ta cũng trở nên rập khuôn cứng ngắc, một bộ y phục cung trang màu đỏ hoa lệ rườm rà, tóc dài bàn khởi búi thành nguyên bảo kế, cái duy nhất không theo phong tục chính là ba cây ngọc trâm được trang điểm bên trên, hoa văn tường vân đơn giản, lại được chạm trỗ cẩn thận tỉ mỉ. Sùng Lang sai ta đến Hoàn Thục Đường chờ chàng cùng đi. Khi đến đó đã qua giờ Dậu, chàng cũng vừa xử lý xong mọi thứ. Nhìn thấy ta đến, dễ dàng nhận thấy nét vui mừng phát ra từ trong mắt của chàng, nhìn thấy dáng vẻ sau khi trag điểm của ta lại nhíu mày, tiếp đó ngắc đóa hoa phù dung trong vườn cài lên bên tai của ta.
“Màu đỏ này làm nàng chững chạc hẳn lên, có điều không thích hợp với nàng. Ngày mai bảo người phường thêu lựa chọn mấy loại vải có màu sắc tươi sáng, may cho nàng mấy bộ, trẫm thích nhìn nàng ăn mặc thật xinh đẹp.” ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
Ngước nhìn chàng hỏi: “Những lời này của Sùng Lang, chẳng nhẽ đang ghét bỏ Nhiễm Nhi ư?” Ta nghiêng nghiêng đầu, không thèm nhìn chàng nữa.
Hắn khẽ cười, nhéo chóp mũi của ta: “Nha đầu ngốc, nếu trẫm ghét nàng đã đưa nàng đến Tây Lỗi thật rồi, sau đó mới đem quân đánh hắn, đâu cần để nàng phải mệt nhọc như vậy.”Chàng cúi người, hôn lên khóe môi của ta.
Mặt của ta thoáng chốc đã đỏ bừng, giơ nắm tay đánh lên người chàng hai cái, miệng lẩm bẩm nói chàng xấu xa, cúi đầu không dám ngẩn lên. Chàng lại cất tiếng cười to: “Đi tôi, chúng ta đi ăn tiệc nào, Nhiễm Nhi không còn sức đánh trẫm nữa rồi.”
Ánh trăng lơ lững trên cao, khí trời mua thu mát mẻ, thời tiết Tố Quốc mùa này hơi se se lạnh, nhưng rất thoải mái, không nóng bức như tiết trời mùa hè, mà man mát lành lạnh hớp một chén rượu nồng, đấy mới là chuyện vui sướng nhất trong đời người.