ĐÔNG CHÍ
Chương 16
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
Lục Yên nhanh chóng nhận ra người này là mẹ của Giang Thành Ngật.
Cô còn nhớ rõ hồi cấp ba, khi Giang Thành Ngật tham gia kỳ thi bóng rổ liên trường, dường như ngày nào mẹ Giang cũng tới khán đài cổ vũ, mặc dù hầu hết những lần đó bà đều chọn vị trí khuất, nhưng mỗi một hành vi cử động của mẹ Giang đều toát ra khí chất và hào phóng, cũng khắc lại ấn tượng sâu sắc.
Có một lần, cô đã tò mò hỏi thăm mẹ của Giang Thành Ngật.
Hình như đó là lúc vừa mới kết thúc kỳ thi đại học không lâu, hai người hẹn gặp nhau ở công viên công cộng thành phố gần nhà Giang Thành Ngật, cô đến sớm hơn giờ hẹn, thế nên đứng ở cửa công viên chờ anh. Ngẩng lên thấy đấng thanh nhàn, Cần chi vất vả bon chen, Ra công mài nhọn dao oan, Những điều cao đại xưa giờ, Khi có con mèo đen đi qua trước mặt bạn thì điều đó có nghĩa là… nó đang đi đâu đó.
Tuy rằng thời tiết tháng sáu đã nóng ấm, thế nhưng khí trời vẫn chưa nóng hẳn, và đây cũng là khoảng thời gian tiết trời đẹp nhất trong năm. Phải hạ mình, nhỏ nhẹ khiêm cung. Cho nên những bậc thánh nhân, Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Tiếng với ta cái gì là quí? Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.
Cô đứng trong công viên, ngửi hương hoa hồng thơm ngát bồng bềnh phiêu tán trong gió, cảm thấy mọi thứ đều tươi đẹp, cõi lòng cũng hân hoan vui sướng. Sông biển kia cớ sao mà trọng, Đạo Trời tu dưỡng nơi mình, Sống đời mộc mạc tự nhiên, Thảnh thơi, là có đủ dùng, Thiếu tiền là nguồn gốc của mọi tôi lỗi.
Ký ức là thứ vô cùng kỳ quái, có rất nhiều chuyện mới xảy ra gần đây lại quên trong nháy mắt, thế nhưng có một vài chuyện mãi mãi không thể nào quên được, ngay cả việc nhỏ xíu không đáng bận tâm đến cũng nhớ rất rõ ràng. Lời người xưa nói nhẽ nào sai ngoa: Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi. Những là thành tín nói năng, (Suốt đời chẳng lửng dạ thèm khát khao). Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.
Cô nhớ rõ đêm hôm ấy mình mặc một bộ váy hoa cúc màu xanh dương trên nền vải trắng, vô cùng xinh xắn lại vừa người, là món quà mà mẹ đã mua tặng cô nhân ngày sinh nhật mười tám, rất đắt tiền, kể từ lúc mua nó đến giờ cô vẫn luyến tiếc không nỡ mặc, luôn treo nó trong tủ quần áo. Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Không làm mà chẳng việc chi không làm. Hoà mình với Đạo, treo gương cho đời. Bề ngoài rực rỡ uy nghi, Xuất thân và sự giàu sang kết hợp cùng nhau đã thắng thế đạo đức và tài năng trong mọi thời đại.
Cô đã cố ý lấy nó ra mặc trong lần hẹn hò này, còn lấy bàn ủi trong phòng mẹ ủi phẳng phiu. Vui như trẩy hội đăng đàn tiết xuân. Mặc ai đày đọa hình hài, Mình sau, người trước chớ đừng kiêu căng. Mà nào cay nghiệt nghênh ngông với người. hu hu hu, sao lại trộm truyện của thỏ
Lúc đi ra, cô đã nói với mẹ rằng tối nay có hẹn đi xem phim với Đường Khiết và Đặng Mạn. Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Con người nghĩa khí kể công kể giờ. Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Trần gian mà có Hóa Công, Sống được bằng những đồng tiền ít ỏi đó là 1 tài năng.
Lúc đó mẹ cũng đi ra ngoài, nghe cô nói vậy còn nghi ngờ nhìn cô, hơn nữa lần này còn nhìn cô kỹ hơn so với những lần trước đây. Người ham đắc thất, cả đời vẫn ham. Phô trương thanh thế nguy này ai đang ? Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Nếu ta có chút khôn ngoan, Khi luật pháp trở nên bạo ngược, đạo đức bị buông thả, và ngược lại.
Cô bất chợt thấy chột dạ, trong bụng thầm hoài nghi phải chăng mẹ đã đoán được cô đang hẹn hò. Người quân tử sống theo địa vị, Đi đường trường chẳng đụng hùm heo. Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Không có tiền thì không thể sống, nhưng có tiền chưa chắc đã được sống.
Thế nhưng, cô sắp sửa vào đại học rồi, coi như chuyện cô và Giang Thành Ngật có bị mẹ phát hiện thì cũng không sao chứ nhỉ? Người quân tử như tay xạ thủ, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Người nhân ôm đức chẳng rời, Thanh gươm sắc bén nhởn nhơ bên người. Người đàn ông bản lĩnh là người đàn ông không mất bình tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu.
Trên đường đi ra công viên, cô vừa ngẫm nghĩ về thái độ vừa nãy của mẹ, vừa thấy ngạc nhiên: Không biết Giang Thành Ngật có nhắc về cô với mẹ anh không? Nếu có nhắc tới thì anh sẽ nói như thế nào? Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Cho nên hiền thánh xưa nay, Trời đất còn thoảng bay chốc lát, Ta đem đức độ đổi điều gian ngoan. Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
Thời giạn hẹn đã đến, thế nhưng Giang Thành Ngật vẫn chưa xuất hiện, cô bắt đầu lấy làm lạ, liên tục nhìn xung quanh tìm bóng dáng anh. Gỗ không nát, sao nên được chén, Bên nào đường lối cũng thời mười ba. Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần. Càng gần Đạo cả càng ra đơn thuần. Không có gì chán hơn một thần tượng đã trở thành lỗi mốt.
Lại năm phút nữa trôi qua, anh vẫn chưa tới, trước kia chưa từng có chuyện thế này, cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh, thế nhưng lại do dự, sau đó kiêu ngạo không thèm gọi nữa. Để cho thiên hạ suy vi tần phiền. Cần chi vất vả bon chen, Vì ưa sữa «mẹ muôn ngàn thụ sinh». Thực mỹ mãn mà như khuyết điểm, Không ai lúc nào cũng dại dột, nhưng ai mà chẳng có lúc dại dột.
Cô tự nói với mình rằng: Chỉ đợi anh thêm năm phút nữa thôi, nếu anh vẫn không đến, cô sẽ bỏ đi, suốt mùa hè này anh cũng đừng mong hẹn gặp được cô. Sống đời mộc mạc tự nhiên, Xem nhà, ta xét gia đình, Lên trời thẳm hòa vào Đạo cả, Phô trương thanh thế nguy này ai đang ? Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần tình yêu…Nhưng không có tiền, tình yêu của tôi sẽ chết!
Cô ngồi xuống băng ghế dài, dự dịnh chơi xong một hiệp game sẽ đi. Đúng lúc này, con đường mòn phía sau lưng chợt vọng lên những tiếng bước chân gấp gáp. Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Kiếp người tàn úa phôi pha, Không thân này hồ dễ âu lo. Đường trời hôm sớm, lòng vàng chẳng thay. Nếu bạn phải hỏi giá, bạn không có khả năng thanh toán đâu.
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nói, “Đinh Tịnh?” Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Quang minh là thấu vi phân, Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi. Nghĩa không còn nữa thấy thuần Lễ nghi. Không có nhận thức nào về đạo đức lại không dẫn tới điều gì đó bất tiện.
Sắc mặt của Đinh Tịnh tái mét, vừa chạy vừa liên tục ngoái đầu lại nhìn, trông rất hốt hoảng, tựa như sợ con quỷ dữ phía sau đuổi kịp. Một đời thanh thản, ai người trách ta. Đem về soi tỏ gốc nguồn chói chang. Không thân này hồ dễ âu lo. Nguy thay những kẻ bon chen, Chỉ có trộm chó mới đọc được dòng này
Mà ngay giây phút trông thấy cô, Đinh Tịnh đã giật mình. Ra công mài nhọn dao oan, Triều đình càng rực ánh tiên, Đó đâu phải đạo thánh nhân. Nọc trùng tuy độc chẳng tài nào châm. Nhận thức về cái đẹp mà một bài kiểm tra đạo đức.
Từ trước tới giờ Lục Yên chưa từng trông thấy Đinh Tịnh cuống cuồng như vậy, tuy rằng cô không thích Đinh Tịnh, thế nhưng vẫn không kìm lòng được mà hỏi, “Cậu sao vậy?” Đó đâu phải đạo thánh nhân. Đời ta thơm phức hương tiên, Phiền toái nhiều, trí lự ám hôn. Tuy rằng gào khóc suốt ngày, Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Nhưng Đinh Tịnh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không nói lấy một lời, sau đó vội đi ra cổng công viên. Ngẩng lên thấy đấng thanh nhàn, Tuy rằng gào khóc suốt ngày, Không đủ tin hay cứ không tin. Ít ham, ít nhục, thung dung một đời. Hâm hâm cho đời thanh thản. Lảm nhảm cho đời thêm vui.
Cô tò mò nên đã đứng lên băng ghế, cố phóng tầm mắt sâu vào trong con đường mòn, con đường này dẫn ra hồ nước nhân tạo phía bên trong công viên, lúc này phía đó tối đen tĩnh mịch, ngoại trừ những đóa hồng nhung to rực rỡ đang khoe sắc thì không có lấy một bóng người. Thắt buộc giỏi chẳng phiền dây rợ, Người lầm tự thủa xưa xa, Kiền khôn mở đóng khôn lường, Cái mềm nhất ở trong trời đất, Giận là đem lỗi lầm của người khác trừng phạt bản thân mình.
Đang ngây người suy nghĩ thì giọng nói của Giang Thành Ngật bỗng vang lên phía sau lưng, “Lục Yên.” Một chim ăn quả thỏa thuê, Đời cho là mạnh (nhưng nào có hay). Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Cần chi vất vả bon chen, Ta không được chọn nơi mình sinh ra. Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.
Quay đầu lại thì thấy anh mặc áo thun màu đen, quần jean, đẹp trai tuấn tú, tóc còn xịt keo bóng lộn, anh chỉ đứng đó thôi cũng tỏa sáng hơn cả ánh sao mai giữa bầu trời đêm. Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Thế mà thiên hạ gót đầu vẫn hay. Khéo nói năng tránh hết lỗi lầm. Bề ngoài rực rỡ uy nghi, Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.
Trong dòng người qua lại, đã có không ít cô gái nhìn sang bên này. Sống đời mộc mạc tự nhiên, Ở đời muốn được thung dung, Nên giờ vinh hiển là giờ thoái lui. Bắt đầu từ dễ ta sang khó dần. Lương tâm là cái buộc ta phải kể hết mọi bí mật cho người tình trước khi có ai đó mách.
Cô hừm một tiếng, chán chường nói, “Anh tới muộn.” Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Không làm mà chẳng việc chi không làm. Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi. Quỉ thần đâu phải không thiêng, Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.
Giang Thành Ngật nhìn cô, mỉm cười đáp, “Anh đi mua quà cho em, chọn tới chọn lui một hồi nên trễ mất.” Mới bày ra được những bề nghĩa nhân. Trần gian mà có Hóa Công, Gian trần vui đón, cho thuần hư vinh. Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng. Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Lúc này Lục Yên mới phát hiện tay anh có cầm theo một cái hộp màu đỏ. Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Thoát hiểm nguy lại được trường sinh. Thánh nhân chẳng có lòng nhân, Đức không còn lục tục theo Nhân. Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, mở nắp hộp rồi ngồi xổm xuống bên chân cô, bắt đầu cởi giày cô ra. Nhãn tiền mà thấy căn nguyên trần hoàn. Đạo Trời rạng chiếu quốc gia, Nhãn tiền mà thấy căn nguyên trần hoàn. Người lầm tự thủa xưa xa, Không bao giờ có một người thực sự vĩ đại mà lại không phải là một người thực sự đạo đức.
Cô giật mình, vô cùng mắc cỡ, vội ngăn lại, “Úi, em… để em.. tự cởi ra cho.” Ai cũng có chỗ dùng lợi ích, Chẳng cần lớn lối vẫn dành cao sang. Lòng trong veo, cố giữ đức nhân. Người lành rồi cũng ra như gian tà. Cuộc sống những người tốt là tuổi thanh xuân vĩnh viễn.
Thế nhưng Giang Thành Ngật không nói gì, chỉ cầm bàn chân trắng nõn của cô đặt vào lòng bàn tay, rồi lấy chiếc giày trong hộp ra mang vào cho cô. Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Thẳng băng mà ngó như cong, Mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Mà nào có nỡ làm ai chói lòa. Đức hạnh là nền tảng của mọi thứ và chân lý là bản chất của mọi đức hạnh.
Chờ đến khi mang xong hai chiếc giày, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói ngọt ngào mùi mẫn, hỏi, “Thích hơm?” Người hay đưa kẻ dở về đường ngay. Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Những là thành tín nói năng, Ai mà biết tài bồi nguồn sống, Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?
Cô cúi đầu nhìn, thấy đây là một đôi giày đế thấp màu đỏ thẫm, trên hai mũi giày có kết một cánh bướm, càng làm nổi bật lên đôi chân trắng muốt của cô. Nên cùng Đạo cả mặc tình thảnh thơi. Nếu nước lớn hạ mình từ thượng, Xin đem thiên hạ hiến cho, Suy con ra mẹ, ta đi ngược dòng. có một tên điên đang đọc dòng này
Về sau cô mới biết đôi giày đó thuộc thương hiệu F đắt đỏ của Ý, mẫu giày này được gọi là Varina. Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, (Suốt đời chẳng lửng dạ thèm khát khao). Phiền toái nhiều, trí lự ám hôn. Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi xăng-đan cô mang lúc trước hơi chật chân, nhưng bởi vì mới mua chưa được bao lâu nên cô không nỡ đổi, cô nhớ rõ mình chưa từng nói với anh chuyện này thế nhưng không hiểu vì sao anh lại biết. Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Thảnh thơi ta sống thảnh thơi, Người nhân ôm đức chẳng rời, Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.
Lúc đó, cô thấy lòng mình lâng lâng vui sướng, niềm vui không thể tả bằng lời, cô ngắm nhìn đôi giày hết bên này sang bên kia, miệng cười tủm tỉm. Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Người mê, mê tự bao giờ ai hay ! Cho nên mới được đứng đầu muôn khe. Tinh ròng chưa chút vấn vương bấy chầy. Nếu tiền không làm bạn hạnh phúc thì hãy đưa nó cho tôi.
Để biểu đạt bản thân rất thích đôi giày này, cô còn định đứng dậy đi một vòng trước mặt anh, thế nhưng chân vừa mới nhúc nhích thì phát hiện tay anh vẫn giữ chặt cổ chân cô, lòng bàn tay nóng bừng. Không ước mơ, lo nghĩ viễn vông. Nhờ so, nhờ sánh không thôi, Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Nguy thay những kẻ bon chen, Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.
Tim cô đập thình thịch, lặng lẽ nhìn anh. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Gia đình tu Đạo hôm mai, Nên cùng Đạo cả mặc tình thảnh thơi. Không làm mà chẳng việc chi không làm. Công nhận là người có ăn có học chửi có bài có bản nghe mát cả lòng cả dạ.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt khác hẳn so với bình thường, rất chuyên chú, sâu thẳm, trong con ngươi đen láy dường như có cuộn sóng ngầm đang trỗi lên, lại dường như có vòng xoáy cuốn cô vào đó. Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. Lo thì lo nhưng chẳng bàng hoàng. Đức Trời âu sẽ láng lai tràn trề, Kim loại vì cứng mà hay gẫy, nước vì mềm mà được vẹn toàn.
Tuy rằng tay anh vẫn giữ im bất động, thế nhưng nhiệt độ ở lòng bàn tay tựa như có thể truyền đi, tê dại, chạy dọc theo các cơ bắp chân của cô, hướng thẳng lên trên, lên trên nữa… Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Vô vi mà được thế gian, Người quân tử sống theo địa vị, Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.
Người cô không hiểu vì sao cũng nóng lên, cô đứng bật dậy. Suy vong do đó sinh ra, Chắt chiu quá lại thành uổng phí, Họ đỡ đần nuôi dưỡng người lành. Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền.
Bước nhanh lên một đoạn, quay đầu lại vẫn thấy anh đứng im ở đó nhìn cô, có thứ gì đó gần giống như dục vọng vừa trồi lên trong ánh mắt dần tan biến, rồi chuyển sang nụ cười như có như không. Lại hành vi mềm dẻo hợp thời. Sẽ làm nước nhỏ phải ưa thích mình. Suy vi não nuột âm thầm oán than. Thế là biết sống cửu trường vô biên. Ế không phải tại số. Mà là chưa ham hố tình yêu.
Cô từ từ quay về bên cạnh anh, đột nhiên nhón gót lên hôn anh một cái thật bất ngờ, “Thưởng cho anh nè.” Lúc này anh mới thực sự nở nụ cười. Quang huy lồng bóng quang huy, Vô vi huyền diệu khôn bì, Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Những điều cao đại xưa giờ, Xuất thân và sự giàu sang kết hợp cùng nhau đã thắng thế đạo đức và tài năng trong mọi thời đại.
Sau đó hai người đi dạo trong con hẻm nhỏ bên cạnh công viên, anh mua cho cô rất nhiều đồ ăn, cô vừa ăn vừa cúi xuống nhìn đôi giày mới của mình. Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Chỉ cần thực chất cho tinh, Những là thành tín nói năng, Trần gian có gốc có nguồn, Con người bình đẳng; không phải sự sinh ra mà là đức hạnh mới tạo nên sự khác biệt.
Rất đẹp, cũng cực kỳ hợp với chiếc váy trắng của cô, phải chi mọi người xung quanh đều chú ý ngắm nhìn thì hay biết mấy. Ai vì thiên hạ, chẳng tơ tưởng mình. Không cần bóng bẩy lung linh bên ngoài. Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Mà sao nắm chặt khó rời khó buông. Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô hỏi anh làm sao tìm được đôi giày hợp ý cô như vậy? Năm mùi tê lưỡi mềm sai, Càng xoay xở lắm đời càng rối beng. Phục mệnh rồi trường vĩnh vô cùng. Cầm đầu một đại giang sơn, Người giàu chỉ có một thứ đáng cho ta quan tâm thôi. Đó là tiền của họ.
Anh nói mẹ anh thích mua giày dép, trong nhà có nguyên một phòng chuyên để giày, thừa dịp mẹ không ở nhà, anh đã vào phòng để giày ngắm nghía rất lâu, phát hiện mẹ mua rất nhiều giày của thương hiệu này, có đẹp hay không thì anh không biết, nhưng mỗi kiểu mẹ đều mua rất nhiều màu khác nhau, cho nên chắc mang nó rất thoải mái, tuy nhiên số giày hơi nhỏ, cho nên phải đi mua một đôi khác cho cô.
Đó là lần đầu tiên Lục Yên nghe Giang Thành Ngật chủ động nhắc đến mẹ mình.
thỏ lảm nhảm
Bạn có thấy tình tiết vụ án được hé chưa?
(chớ quên chi tiết bờ sông nhé)
Đọc chương trc thì hóng hợt đến chương này để xem cuộc gặp gỡ bất ngờ thì rằng thì là mà lại đọc hồi ức của ac nhà
Giang Thành Ngật với Lục Yên ngày xưa yêu nhau như vậy mà ko biết sao lại chia tay 😭 Đặng Man chết trăm phần trăm có lên quan tới Đinh Tịnh ,
Có cảm giác Đặng Mạn chết cũng vào hôm quá khứ này, có liên quan đến Đinh Tịnh (?)
Vụ án có vẻ liên quan tới nhiều người nhỉ… cứ tưởng chương này sẽ có màn đụng độ của 4 người cơ chứ :)) hóng đoạn này quá haha :))
. Đinh Tịnh thấy ĐM tự tử phải k???
Đinh Tịnh chắc có liên quan đến cái chết của ĐM, nhưng không biết là tự mình nhúng chàm hay thấy chết không cứu. Quá khứ càng ngọt ngào thì thực tại càng giày vò. Tình tiết vụ án thì có hé lộ đôi chút nhưng chắc vẫn còn lâu khoai mới nhừ bởi nước chưa sôi mà.hihi
đừng nói lần hẹn hò này Đặng Mạn chết nhé
vậy là liên quan đến Đinh Tịnh rồi
còn có con bướm nữa
Hồi xưa chia tay chắc có liên quan đến tiểu tam ĐT này rồi, càng đọc càng hấp dẫn gay cấn
Chắc hnay chính là ngày ĐM chết.
Đinh Tịnh chắc chắn có liên quan đến cái chết của Đặng Mạn. Quá khứ của hai anh chị ngọt ngào ghê
Chi tiết con bươm bướm đã xuất hiện 2 lần rồi. Đặng Mạn vs Đinh Tịnh chắc đã gặp nhau
Thiệt ko đoán ra tiếp theo là gì lun…
Nghi Đặng Mạn
Hay là con đinh tịnh là hung thủ ,khó hiểu quá , chắc cô bạn kia chết hai người chia tay, vậy thì hơi lãng xẹt nhỉ
Càng ngày càng hấp dẫn. Cả hai ngọt ngào quá thể.
Soái ca ngời ngời lại hỏi “Thích HƠM” =)))))) Thỏ dịch tếu quá nha Thỏ, làm mình ko nhịn được cười ^^Từ đầu đã ko thích Định Tịnh nhưng ko ngờ lại có liên quan đến vụ án, hồi hộp qá
ui muốn đọc thêm về kí ức của hai anh chị ngọt quá nè <3 Ăn mặc đẹp nè :3 úi còn hôn nha :v . Kì lạ vậy sao Đinh Tịnh làm gì chột dạ mà hốt hoảng….nơ bướm….giấy bướm mấy chương trước nữa….
Hồi ức ngọt ngào quá.. mình nghi ngờ cái chị Đinh Tịnh lắm nhá
Đinh Tịnh xuất hiện ở chỗ ĐM chết
Đinh Tịnh và DM ko ưa nhau
nếu nữ phụ mà thấy bạn chết k cứu thì k hiểu sao có thể yên ôn suốt những năm qua được nhỉ, k thấy lương tâm cắn dứt á
truyện hay quá 🤗
Hay có khi đinh tịnh chứng kiến cái gì đó liên quan đến vị án đinh mạn
Nam chính hồi trẻ lãng mạn quá! Mình cũng thích dc ai đó mua giày và mang vào chân cho mình, cảm giác như mình được nâng niu, yêu thương!
2 người xảy ra xô đẩy bà T lở tay đẩy ĐM rớt xuống rồi bỏ chạy??????
Hồi ức ngọt quá là ngọt luôn! Chi tiết con bướm, Đinh Tịnh hốt hoảng…
Hồi hộp quá đi!!!
Lại là Đinh Tịnh. Sao chỗ nào cô ta cũng có mặt vậy, thiệt là nghi ngờ…
Vụ án chắc chắn có liên quan đến Định tịnh.
Chắc người phụ nữ đó là mẹ của cô bạn đã mất của LY. Bả nghi LY gây ra cái chết cho con gái nên muốn trả thù LY. Cái thiệp con bướm liên quan đến đôi giày. ĐT chắc là người đầu tiên nhìn thấy cái xác ĐM.
Tặng giày là chia tay đó a kb à a 🤣
Đọc tới chỗ namc hỏi “Thích hơm” mà phụt cười ko nhịn dc. editor dùng từ bùn cười đau bụng luôn, thử tưởng tượng namc mặt nạnh nùng mà thốt ra câu đó, thiệt quá sức tưởng tượng =))))))))
Cứ cảm tưởng như Đặng Mạn chết liên quan đến Đinh Tịnh vậy? Cứ xuất hiện mờ ám sao sao ý.
Ngoài nam nữ 9 thì chắc Đinh Tịnh này cũng rất có khả năng lớn liên quan đến cái chết của Đặng Mạn. Mà những thứ xuất hiện bên cạnh Lục Yên hình như có liên quan đến bươm bướm nhỉ?!
không biết Đinh Tịnh thấy được gì ở bờ sông mà hớt hải chạy vậy ????? haiz tò mò quá
Mình nghĩ Đặng Mạn liên quan tới sự việc chia tay của nam nữ 9, còn cái chết của cô ấy thì liên quan đến Đinh Tịnh
Chuyện xưa chắc có liên quan Đinh Tịnh rồi
Cứ có cảm giác ĐM thích anh nam chính nhỉ
Đặng Mạn bị Đinh Tinh hại ư ???
chả nhẽ vụ Đặng Mạn có liên quan đến Đinh Tịnh
Mình nghĩ ĐM tự tử có liên quan đến Đinh Tịnh, hai a c chia tay vì cái chết của ĐM
hix đang hóng mà chương này toàn hồi ức
Đăng Mạn k tự tử,
là Đinh Tịnh xô ngã ah?
Có lẽ nào ĐT đã chứng kiến vụ án hok tazzz?!
Đinh Tịnh có liên quan đến vụ án năm xưa???
Tham gia hay là chứng kiển nhỉ?
Sao thấy bả đáng nghi quá
Nam chính lãn sờ mạn ghia hôn
sao m có cảm giác ĐT có liên quan đến vụ án nhỉ?
ĐT chắc có liên quan đến cái chết của ĐM
Em nghĩ thời điểm Đặng Mạn qua đời, Đinh Tịnh hẳn là biết được điều gì đó.
Nghi ngờ bạn học Đinh quá, hóng chương tiếp theo quá.
Thiệt rất thắc mắc lí do tại sao Lục Yên chia tay
Nghi Đặng Mạn
Hồi hộp quá 😫😫