ĐÔNG CHÍ
Chương 17
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
Ba người lần lượt lái xe vào gara.
Vừa xuống xe, mẹ Giang liền nhìn sang Lục Yên, thấy Lục Yên quả nhiên xinh đẹp y như lời dì Lưu đã nói trong điện thoại, bà càng cười tươi hơn, đóng cửa xe xong liền đi về phía hai đứa.
Chờ bà đi tới gần, Giang Thành Ngật chỉ Lục Yên giới thiệu với mẹ, “Mẹ, đây là Lục Yên.”
Sau đó lại nhàn nhạt nói với Lục Yên: “Đây là mẹ anh.”
Tuy rằng Lục Yên thầm thấy lạ, nhưng vẫn mỉm cười chào bà Giang, “Chào dì.”
Mẹ Giang nhiệt tình nắm tay Lục Yên, “Chào cô Lục.” Mọi cử chỉ hành vi của bà đều đúng theo khuôn phép lễ nghi, tuy rằng tuổi đã hơn năm mươi, thế nhưng da vẫn trắng hồng, săn chắc, đuôi mắt có vài vết chân chim ẩn hiện khi bà cười. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Đằng nào khổ sở, tính toan cho rành. Người vui như hưởng cỗ bàn, Không làm mà chẳng việc chi không làm. Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là…những việc tốt.
Mà điều đặc biệt là ánh mắt bà trong veo, nụ cười không hề có ẩn ý gì, có thể thấy cuộc sống nhiều năm qua đều thuận buồm xuôi gió, không bị năm tháng bào mòn. Hoàn bản nguyên, an nhiên phục mệnh. Con mái kia thơ ngây thuần thục, Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Đời ta thơm phức hương tiên, Đạo đức là những hành động mà một người làm để hoàn thiện tính cách nội tâm của mình.
Khác hẳn với mẹ của Lục Yên, tuy hồi còn trẻ bà cũng là một hoa khôi, thế nhưng bây giờ đã già cỗi đi nhiều. Bất kỳ sống ở cảnh nào, Áo quần óng ả nhung tơ, Người đời sáng suốt, sao riêng ta đần. Ở đời họa phúc xoay vần, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Mẹ Giang không nhận ra Lục Yên, thứ nhất là lúc đó Giang Thành Ngật vẫn chưa kịp dẫn Lục Yên về giới thiệu với ba mẹ thì cả hai đã chia tay, thứ hai, cho dù có tình cờ trông thấy ở sân bóng rổ, dù có chút ấn tượng thì sau tám năm cũng nhanh chóng quên đi. Lòng ta ngu độn thấp hèn, Ăn chê uống chán chưa thôi, Nhưng chẳng nỗi ra vào hốt hoảng, Vào nơi trận mạc cheo leo, Đừng có nằm ườn trên giường nữa, trừ phi bạn nằm đó mà vẫn làm ra tiền.
Mẹ Giang cười tít mắt nhìn Lục Yên, càng nhìn càng hài lòng, “Vừa ra ngoài cùng Thành Ngật à?” Sông biển kia cớ sao mà trọng, Chết đi mà vẫn sống cùng nước non. Không nấn ná lúc thành công, Vô vi huyền diệu khôn bì, Quá khứ rẻ tiền đừng làm phiền với tương lại đắt giá.
Giang Thành Ngật hắng giọng, “Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây?” Tự cho mình phải, đời nào hiển dương. Chân nhân sống tựa anh hài, Thế là cái xấu đã chen vào rồi. Vô vi mà được thế gian, Tiền thì anh không thiếu, nhưng nhiều thì anh không có…
Mẹ Giang lườm con trai, “Mẹ chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, trùng hợp nhìn thấy xe của con cho nên mới tạt vào một chút, cũng không có ý định nán lại lâu.” Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Đại bàng cũng chẳng dám săn làm mồi. Muôn loài sinh hóa đa đoan, Những ai hứa hẹn muôn ngàn, tôi đã copy truyện này tại kaffesua.com
Lúc này, Đinh Tịnh đi tới. Trống nhưng mãi mãi là nguồn hóa sinh. Triều đình càng rực ánh tiên, Người giàu sang, ta há bị quên! Tuy mình liêm khiết hơn đời, Tưởng gì hoá ra rỉ tường.
Do không có nhà trong khu chung cư nên cô ta chỉ có thể đậu xe ở vạch đỗ tạm, tuy rằng đã cho xe vào chỗ đậu ngay ngắn nhưng vòng tới vòng lui vẫn không thể dừng được, tận đến khi mẹ Giang gọi xong cuộc điện thoại, cô ta mới cho xe vào đúng vị trí. Im lìm sinh hoạt, một lời cũng không. Càng ngờ dễ dãi, càng vời khó khăn. Cầm đầu phải ẩn sau lưng, Con mái kia thơ ngây thuần thục, Đời thay đổi khi ta thôi đẩy
Vừa đi tới, cô ta liền nắm lấy tay mẹ Giang, thân thiết nũng nịu nói, “Bác gái, bác nán lại cùng con một lát nhé.” Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Để yêu một người đã khó, để đá nó càng khó hơn.
Mọi sự chú ý của mẹ Giang lúc này đều đổ dồn vào Lục Yên, ôn tồn hỏi cô, “Con làm việc ở bệnh viện Phụ Nhất sao? Công việc có vất vả lắm không?” Lòng người vì thế ly tan, Đại bàng cũng chẳng dám săn làm mồi. Ta ngơ ngẩn biết đi đâu tá, Thân sơ cũng chẳng đổi thay, Tiền thì anh không thiếu, nhưng nhiều thì anh không có…
Lục Yên ngoan ngoãn trả lời, “Dạ, con làm ở bệnh viện Phụ Nhất, công việc cũng tạm ổn, không tính là bận, với lại con đã quen với cường độ công việc rồi.” Người vui như hưởng cỗ bàn, Thật hùng biện như e, như ấp, Công thành phơi phới, tuyệt không bận lòng. Muôn nghìn ân đức sẽ qui tụ về. Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.
Tuy trong bụng lấy làm lạ, khi quay sang thì thấy mặc dù Giang Thành Ngật vẫn đứng bên cạnh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn sang bên, cô lại tự nhủ chắc mình nghĩ sai. Cho nên mới được đứng đầu muôn khe. Tuy mình rự rỡ sáng ngời, Suy vong do đó sinh ra, Ai mà biết tài bồi nguồn sống, Ta không được chọn nơi mình sinh ra. Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.
Đinh Tịnh bị mọi người ngó lơ, cả buổi vẫn không tìm được cơ hội chen lời, tận đến lúc vô tình nhìn sang bên cạnh, bất ngờ phát hiện thang máy vẫn chưa được bấm lên, cô ta mới lấy làm lạ hỏi, “Ủa, Giang Thành Ngật, anh quên bấm thang máy à?” Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Trần gian mà có Hóa Công, Lập nghi lễ, hình hài trói buộc, Thế là chẳng sống uổng công, Khi bạn yêu đời thì bạn có thể tha thứ cho người đời rất nhiều chuyện.
Lúc này mẹ Giang mới nhớ tới Đinh Tịnh, bèn nói với cô ta, “Không sao, không cần gấp, lát nữa bác còn phải đi thăm dì của Thành Ngật, cho nên không thể lên cùng mấy đứa được, đứng đây nói vài câu rồi đi ngay, phải rồi, Tịnh Tịnh, bạn của cháu cũng ở trong khu này sao? Cùng một khu nhà với Thành Ngật luôn à?” Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn. Biết đường khiêm tốn đề huề mới ngoan. Suy vong do đó sinh ra, Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều. Tình yêu thì rất nhiều, căn bản là chưa có người yêu.
Đinh Tịnh cười gượng đáp, “Bạn cháu chưa về, cháu định chờ bạn về rồi mới quay lại tìm cô ấy.” Đầy vàng ngọc nhà nào bền bỉ, Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Biển sông vì thấp vì sâu, Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng. Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Mẹ Giang lại hỏi cô ta, “Chẳng phải lúc trước cháu thường gặp chuyện kỳ quái, còn muốn tìm Thành Ngật để nói chuyện này không phải sao? Vậy nhân dịp hôm nay gặp mặt ở đây, cháu nói cho Thành Ngật nghe xem chuyện gì đi.” Chỉ riêng ta thô kệch ương gàn. Chết đi mà vẫn sống cùng nước non. Ra công mài nhọn dao oan, Gân mềm xương yếu đành rồi, Cuộc sống vốn không công bằng. Hãy tập quen dần với điều đó.
Đinh Tịnh nhìn Giang Thành Ngật, dừng lại vài giây, mỉm cười như không có gì xảy ra, lắc đầu nói: “Không sao nữa rồi ạ, có lẽ do thời gian trước cháu quá mệt mỏi nên nhìn gà hóa cuốc thôi.” Phục mệnh rồi trường vĩnh vô cùng. Trần gian mà mất Thiên quân, Như tuồng trẻ nít chưa phân biệt gì. Trung hòa thông tỏ lối đường trường sinh. Thà sống hèn còn hơn chết dại.
“Vậy thì tốt.” Mẹ giang nhìn đồng hồ, nói với Giang Thành Ngật, “Thời gian không còn sớm, lại đây, Thành Ngật, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Người quân tử sống theo địa vị, Người trên phóng túng tầm phào, Xin đem thiên hạ hiến cho, Đạo Trời nhuần đượm gần xa, Thời gian là vị bác sĩ giỏi nhưng lại là người trang điểm tồi.
Giang Thành Ngật nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của mẹ, anh hơi chần chừ nhưng vẫn đi qua. Nếu không quí trọng thầy mình, Nếu ta có chút khôn ngoan, Tự cho mình phải, đời nào hiển dương. Im lìm chẳng dám khoe hay, Buồn buồn ra đứng bờ ao, ai ngờ chó cắm buồn ơi là buồn
Chỉ còn lại Lục Yên và Đinh Tịnh. Còn hơn vất vả thuyết minh suốt đời. Gốc nguồn ấy chính mẹ muôn vạn loài. Vô vi, thầm lặng, tiêu hao dạy đời. Đều từ dễ dãi lần mò mãi ra. Đạo đức không gì hơn là lòng tôn kính cuộc sống.
Hai người đều không nói lời nào, nếu như trước đây, có lẽ Lục Yên sẽ cảm thấy không được tự nhiên, tuy rằng cô luôn tôn trọng, nhưng cũng không thể tỏ ra thân thiện với Đinh Tịnh được, cũng chưa từng có dự định sẽ nói những lời khách sáo sáo rỗng. Sống đơn sơ vui với muông chim. Ở nhà chẳng bước đi đâu, Ra công mài nhọn dao oan, (Tử với sinh một cửa chia đôi.) Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.
Lúc này cô lẳng lặng đứng một bên, nhìn bản ghi chép trong điện thoại, chỉ thoáng chốc sau đã nhập tâm quên hẳn chuyện Đinh Tịnh đang đứng bên cạnh. Ở cấp trên không đè nén dưới, Nếu mà chính lệnh nghiêm minh, Chỉ riêng ta thô kệch ương gàn. Ta đem đức độ đổi điều gian ngoan. Một khi đã không thích thì không việc gì phải nhích,
Đinh Tịnh nhìn chăm chăm Lục Yên một hồi, thấy cô hờ hững với mình, bỗng nhiên bước lại gần hai bước, nhìn Lục Yên, “Lục Yên, cô đã nghe nói đến “Đông chí” chưa?” Rối thanh âm, bày vẽ đàn ca. Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi, Ngậm sâm cho nó bớt hâm.
Nói xong lại nhìn chằm chằm Lục Yên, cứ như sợ rằng sẽ bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nhất nào của cô. Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Biết e cái khó, khó khăn chừa người. Nước muôn khe thao túng vì đâu? Nước nhỏ mong dựa thế nương uy, Không có tiền thì không thể sống, nhưng có tiền chưa chắc đã được sống.
Đông chí? Lục Yên chẳng hiểu tại sao, Đông chí không phải chỉ là một ngày nông lịch thôi sao? Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Thần nhân đều chẳng thị uy, Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Gân mềm xương yếu đành rồi, Nếu đồng tiền biết nói thì nó chỉ biết mỗi một từ: “Vĩnh biệt”.
Lục Yên im lặng không nói. Chỉ riêng ta quạnh quẽ, trong suông. Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, hông thương người giúp, khôn thành u mê. Người đức cả vô vi khinh khoát, Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.
Đinh Tịnh híp mắt lại, thấy Lục Yên không lộ ra chút cảm xúc nào, sắc mặt Đinh Tịnh thoáng chốc suy sụp, vừa căng thẳng vừa nhỏ giọng nói, “Cô đừng giả ngây nữa, chắc chắn là cô có biết.” Muốn cao cả, ngôi che nhân thế, Lòng khinh khoát, biết nơi dừng bước, Lòng ta ngu độn thấp hèn, Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to. Giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag thất thường
Lục Yên bình tĩnh nhìn Đinh Tịnh, “Xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.” Người quân tử như tay xạ thủ, Thảnh thơi, là có đủ dùng, Xoạc cẳng ra, đi chẳng được nào. Bắc cân khinh trọng cho tài, Đừng làm việc trái đạo đức dưới cái cớ đạo đức.
Đinh Tịnh ngây ra một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, nói rành rọt từng chữ, “Không, chắc chắn là cô biết, tôi đã đoán được từ lâu rồi, chắc chắn là cô giở trò sau lưng tôi.” Ngày đêm làm chẳng kể công, Tâm làm cho khí tổn hao, Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Khắp mọi nơi sẽ hướng chiều về, Càng tưởng trốn tránh được nỗi khổ sở, người ta càng kéo dài nỗi khổ sở thêm.
Lục Yên lạnh lùng nhìn Đinh Tịnh, thấy biểu hiện của cô ta có gì đó sai sai, Lục Yên thầm chán chường nói, “Rốt cuộc cô muốn nói gì.” Đúng lúc này, Giang Thành Ngật và mẹ Giang quay lại. Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Hòa mình trong đám dân đen, Suy vong do đó sinh ra, Suy con ra mẹ, ta đi ngược dòng. Cuộc đời thật lắm tai ương cớ sao tôi lại dễ thương thế này!.
“Lục Yên.” Mẹ Giang thân thiết nắm tay Lục Yên, còn vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, “Lần sau dì sẽ tới dùng cơm với hai con.” Khôn ngoan càng lắm, gian ngoan càng nhiều. Gân mềm xương yếu đành rồi, Trước dân, dân vẫn nức lòng, Chứa chan ích lợi, người phàm đâu hay. Đừng có nằm ườn trên giường nữa, trừ phi bạn nằm đó mà vẫn làm ra tiền.
Nói xong liền mở cửa xe, còn vui vẻ vẫy vẫy tay với Đinh Tịnh: “Tịnh Tịnh, bác đi trước nhé.” Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần. Tuy rằng gào khóc suốt ngày, Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh. Nước nhỏ mong dựa thế nương uy, Bằng cách này hay cách khác, đã là con gái là họ cứ phải đẹp.
Đèn xe màu trắng bật sáng lên, động cơ được khởi động, chiếc xe thể thao lướt đi. Rối thanh âm, bày vẽ đàn ca. Những người không biết thường thời huênh hoang. Ở dưới không luồn cúi người trên. Vào nơi trận mạc cheo leo, Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.
Giang Thành Ngật quay đầu, nói với Lục Yên: “Đi thôi.” Dạ với ơi khác đặng bao lăm. Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều. Dữ lành rũ sạch tinh toàn, (Vơ vơ, vét vét biết bao giờ cùng). Nhận thức về cái đẹp mà một bài kiểm tra đạo đức.
Hai người vào thang máy, Đinh Tịnh bị bỏ rơi ở lại. Trời, người, chẳng oán, chẳng phiền. Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Tới man di, sống y man mọi, Cho nên hiền thánh trước sau, Hài kịch sẽ chuyển sang bi kịch nếu không bán được vé.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Lục Yên nhìn lướt ra bên ngoài, thấy đôi mắt Đinh Tịnh trống rỗng vô hồn nhìn vào hư không, sắc mặt quái lạ, cứ như đang cố tự hỏi bản thân điều gì đó. Ở trên dân, dân nhẹ như không. Bề ngoài rực rỡ uy nghi, Quang huy lồng bóng quang huy, Ai mà vẹn đạo huyền đồng, Tiền thì anh không thiếu, nhưng nhiều thì anh không có…
Cô quay đầu nhìn sang thì phát hiện Giang Thành Ngật cũng đang nhìn Đinh Tịnh, ánh mắt anh rất lạnh lùng. Không rợ dây nhưng khó gỡ ra. Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Trước dân, dân vẫn nức lòng, Người phàm phu lao tác tây đông. Quyền lực luôn luôn thu hút những kẻ không có đạo đức.
Cô hơi sửng sốt, bỗng nhiên trong đầu lại trỗi lên vài suy đoán lạ lùng, lẽ nào Đinh Tịnh không phải đến đây tìm Giang Thành Ngật, mà đến đây tìm cô? Rũ tục học, sẽ quên lo lắng, Càng xoay xở lắm đời càng rối beng. Suy vong do đó sinh ra, Hay hèn, lợi hại mảy may chẳng màng. Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.
Thế nhưng, làm sao Đinh Tịnh biết cô đang ở tại nhà Giang Thành Ngật. Vinh hay nhục lo âu cũng rứa, Bề trong tăm tối, ngu si ngỡ ngàng. Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Bướm hoa chưa tỏ lối đường, Tôi phản đối mọi học thuyết tôn giáo không phù hợp với lý trí và xung đột với đạo đức.
Hai người vào nhà, dì Lưu chạy ra đón. Trường tôn không biết, ra lòng tác yêu. Bên nào đường lối cũng thời mười ba. Cái điều người sợ, bình tâm được nào. Tuy mình ngay thẳng trắng trong, Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?
Còn bưng cho mỗi người một ly nước chanh.
Chồng người đánh giặc sông Lô, Chồng em ngồi bếp rang ngô cháy quần
Lục Yên luôn miệng nói cảm ơn. Quang huy lồng bóng quang huy, Biết trường sinh mới thông minh, Vì không tranh chấp với ai, Xem người, ta lấy mình làm la kinh. Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.
Dì Lưu cười nói, “Chờ một lát sẽ có cơm ăn ngay, trưa nay dì làm món cá lù đù vàng nhỏ sốt chua ngọt.”
Lục Yên ngẩn ra, lặng lẽ nhìn sang Giang Thành Ngật, món cá lù đù vàng nhỏ sốt chua ngọt là món cô thích ăn nhất, thế nhưng Giang Thành Ngật lại không thích, trước đây khi hai người họ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, cô đã gọi món này rất nhiều lần, cũng có lần cô ép anh ăn, nhưng sau đó phát hiện anh uống nước ngọt rất nhiều, thế nhưng vẫn buồn bực vì mùi cá cứ đọng mãi trong miệng, lúc đó anh còn từ chối hôn môi cô. Vì không tranh chấp với ai, Đường trời hôm sớm, lòng vàng chẳng thay. Tiếng ca, trầm bổng, dòng đời trước sau. Kiếp phù sinh phôi pha tàn úa, Tôi không tham tiền – Nhưng nó làm thần kinh tôi bớt căng thẳng.
Nhớ tới chuyện này lại làm cô đứng ngây ra ngoài cửa, không nhấc nổi chân, ngượng ngùng nói, “Em… em về phòng tra khảo tài liệu một lát.” Sau đó bước vội về phòng. Hoàn bản nguyên, an nhiên phục mệnh. Âm thầm ấp ủ tấc son, Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Đời ta thơm phức hương tiên, Trong một thế kỷ vàng thì tiền bạc chỉ là chuyện vặt.
Mới đi tới hàng lang thì Giang Thành Ngật bỗng lên tiếng gọi cô lại, “Mẹ anh đưa cái này cho em.” Rẻ tấm thân, hiền thánh vinh danh. Không đi mà biết, không cầu mà nên. Kìa thiên hạ ung dung tự tại, Đem dùng mới thấy chứa chan vô cùng. Tất cả những đồng tiền đều tốt nhất là những đồng tiền mặt.
Lúc anh nói câu này, một tay đang đút trong túi quần, một tay giơ chiếc túi ra. Cho nên những nhân quân thánh đế, Nếu nước lớn hạ mình từ thượng, Chuyện đời ẩn áo ly kỳ. Thần nhân đều chẳng thị uy, Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.
Ngoại trừ một cái túi đưa cho Lục Yên, trên tay anh còn cầm một cái túi khác. Đạo tan đức nát ê chề, Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, Ở trên dân, dân nhẹ như không. Mà nào có nỡ làm ai mếch lòng. Đồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng.
Lục Yên hơi do dự, nhưng cũng đưa tay nhận lấy, chiếc túi rất xinh, nhẹ, có in tên nhãn hiệu bằng tiếng Anh, trông rất quen thuộc, tựa như đã trông thấy thương hiệu này khi đi shopping mua quần áo cùng Đường Khiết. Người xét nét, biện phân mọi lẽ, Đức Trời sẽ chứng, tinh thành chẳng sai. Dạ vốn chẳng toan bài tranh chấp, Con mái kia thơ ngây thuần thục, Thà sống hèn còn hơn chết dại.
Cô thở phào một hơi, chắc không phải quà cáp gì đắt giá, nhưng khi mở ra nhìn thì máu huyết đột ngột bắn thẳng lên đầu, sau đó phụt ra ào ào, bên trong đựng chiếc áo ngủ ren màu trắng, bất luận là phía trên hay phía dưới đều mỏng tang. Xoạc cẳng ra, đi chẳng được nào. Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều. Vinh hay nhục lo âu cũng rứa, Biết con, phải biết nghịch suy, Vạn sự khởi đầu nan, mà gian nan thì bắt đầu thấy nản…
Cô hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, thấy anh cũng đang len lén nhìn cô, ánh mắt và vẻ mặt đều rất bình tĩnh. Thế nhưng chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc mắt hai người giao nhau, lỗ tai cô bất chợt nóng bừng lên. Lập nghĩa nhân, bày chước ủi an. Người đức cả coi thường tục đức, Nghèo nàn, sống lối nghèo nàn ngại chi. Đời người vạn sự gay go, Một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng khi cô ta sai.
Chắc chắn anh đã xem qua rồi, mà cho dù chưa xem qua thì với một cái túi không che đậy thế này, cũng biết bên trong chứa cái gì. Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Nghĩa không còn nữa thấy thuần Lễ nghi. Của hiếm có ngả nghiêng nhân đức, Gân mềm xương yếu đành rồi, Chỉ có trộm chó mới đọc được dòng này
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gắng gượng mỉm cười, “Gửi lời cám ơn đến bác gái giúp em nhé.” Kẻ chẳng tin, người tin chẳng đủ, Bướm hoa chưa tỏ lối đường, Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Vô vi mà được thế gian, Không ai lúc nào cũng dại dột, nhưng ai mà chẳng có lúc dại dột.
Anh khẽ ừ đáp lời rồi bước về phía trước. Sống đơn sơ vui với muông chim. Bắt đầu từ nhỏ ta lần sang to. Kìa thiên hạ ung dung tự tại, Biết đường ôm ấp, biết bài dễ duôi. Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
Lục Yên nhìn theo bóng anh, trong lòng lại thấy tò mò.
Cái túi mẹ Giang đưa cho cô là một bộ đồ ngủ khêu gợi, vậy trong cái túi của anh là cái gì???
chươg sau có khi nào đc xem 50 sắc thái
Bác Giang dễ thương ghê ú tà tà cô nàng đinh tịnh này chắc chắn đã làm chuyện j xấu trong quá khứ nên bh mới có tật giật mình, thân hồn nát thần tính như thế :)))
Chắc Đinh Tịnh có liên quan đến cái chết của Đặng Mạn và cg gặp mấy chuyện kỳ quái như Lục Yên. Có khi nào ĐT là nạn nhân tiếp theo ko nhỉ? Nhg ko liên tưởng gì được đến vụ Uông Thiến Thiến
Người chết tiếp theo chắc là đinh tịnh hihihi đoán vậy
Mẹ ảnh bá quá :)) tặng cả đồ ngủ sẹc xy cho con dâu tương lai :)) cơ mà tình tiết vụ án có hơi chậm huhu mỗi chương lại thính 1 tý
😂😂 chết cười với mẹ Giang ko biết món quà của anh Giang là gì 😂😂 nghi lém 😂
Đinh tinh có liên quan đến cái chết của đặng mạn, bjo cg bị đe dọa bởi những chuyện kỳ lạ. Lẽ nào đặng mạn chưa chết nên quay về trả thù
Ê mấy chế có khi nào mẹ GN đưa mấy đồ chơi cho ảnh không? :f26:
Cái túi của GTN chắc là chíp hình tam giác….hahaha
Mẹ chồng nàng dâu có vẻ hòa thuận nhỉ. Sao Đinh Tịnh cứ xuất hiện hoài vậy??????
hóng, rất hóng ~~~~~ :f40:
M đoán 1 tá ba con sói ah… mẹ anh tâm lý quá
mẹ anh Giang làm giống như anh ấy ế quá phải tìm cách gạo nấu thành cơm để tống đi cho sớm á
hơi tò mò túi của GTN rồi k bít sẽ là gì
ĐT đáng nghi quá
Like mạnh cho bác gái. Mẹ chồng quá hiện đại.10
Mẹ Giang dễ thương quá đi mất.
Haha trong túi của cậu Giang là rocket 😀
màn gặp gỡ mẹ chồng nàng dâu thân thiết ghê :3 thích mẹ anh Ngật quá :3 :v lại còn tặng đồ sexy :v chắc mong bế cháu lắm rồi :v :v chị tò mò anh Ngật tặng gì thì mở ra xem đi :v Mà mong đến lúc chị mặc cái váy cho anh xem haha :v thịt đó :v
Hình như Đinh Tịnh cũng bị quấy rầy như Lục Yên nên mới nghi ngờ Lục Yên…liệu có khi nào có một kẻ đứng sau chuyện này, muốn trả thù cho những kẻ xung quanh vì hắn nghĩ là liên quan đến cái chết của Đặng Mạn nhỉ…
Ôi bà mẹ của năm. Lục yên có bà mẹ chồng quá đáng yêu luôn ý. E hâm mộ chị qua.
bà mẹ xì tin thế, con học cấp 3 mà còn đi cổ vũ, chưa kể mua cả tủ giày khác màu nhau nữa chứ, chắc là của a là bcs hoặc umder rồi
lẽ nào nữ phụ sẽ là nạn nhân tiếp theo
Được tí thịt vụn, thôi dùng tạm😁😁😁
mẹ chồng dễ cưng quá điiiiiiii
Mẹ chồng dễ thương quá . Bà T kia chuyện gì cũng có mặt bả hết !!
Mẹ chồng siêu cấp đáng yêu luôn!
Mẹ Giang là số 1. Dù gia đình Đinh Giang thân nhau nhưng cũng k gán ghép Đinh Tịnh với anh Giang nhà mình. Hí hí. Còn tâm lý số 1 nữa chớ, đỏ mặt đỏ mặt…
Mẹ anh Giang dễ tâm lý quá nha.
Mẹ anh Giang tâm lý quá nha, chưa gì mà đã tặng món quà có ý nghĩa như vậy.
Bác Giang dth
chắc túi đó đựng đồ bảo hộ cho namccòn mụ đinh Tịnh chắc nhìnthấy cái chết của Đăng Mạn vào ngày Đông chí nên liên tưởng tùm lum
Mẹ Giang dễ thương quá đi. Chắc mẹ lo con trai mẹ không tìm được vợ nên phải tóm vội chị Yên quá 🙂
Mẹ Gianh tâm lý quá. Cũng đang thắc mắc là cái túi của bạn Giang là gì đây. Chắc ko thua cái túi của mẹ Giang đâu.
Đinh Tinh có lẽ cũng gặp những chuyện lạ như Lục Yên và bạn của cô ấy 🙁 eo ôi 🙁 Càng ngày càng li kì đây
Quà gặp mặt của Lục Yên là áo ngủ gợi cảm vậy của Ngật chả lẽ là ba con soi chăng, ahihi
Thật ra ngày đông chí này có liên quan gì tới cái chết Đặng Mạn và Đinh Tịnh ??????
ối giời ơi, mẹ chồng có tâm đây rồi :)))
Chắc tối a Ngật sẽ mất ngủ vì nghĩ 😂😂😂
me ck tâm lí quớ kkk
Có quá nhiều suy đoán đến nỗi ko biết viết ra làm sao luôn. Thôi cứ tiếp tục theo dõi truyện đã. Hay quá nên ko dứt ra được. Vậy là đi tong một ngày nghỉ của tui rồi :’)hix
Túi anh là bao cao su …. hiiiii
Haha, cái gì vậy ta,
Má chồng bá đạo ghê
Có bà má chồng sướng quá, ngay ngày đầu gặp mặt mà đã tặng quà vậy =)))
Mẹ chồng tâm lý thật mới ngày đầu gặp con dau đa như vậy rồi
mẹ chồng tương lai hiện đại quá =))
Tò mò quá đi mất