Chương 7:

MƯỢN XÁC HOÀN HỒN (2)

Một lát sau lòng cũng bình tĩnh trở lại, lúc này Đường Nguyệt  mới chú ý tới con chó đứng ngạo nghễ bên cạnh nàng, mà con chó này vừa rồi canh giữ ở bên người Phượng Yêu Nhiêu, còn gọi hồn nàng lại đây.

Đường Nguyệt, không, Phượng Yêu Nhiêu nhìn con chó trắng trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có cảm giác ăn ý nào đó, khỏi cần bàn đến việc thuận mắt.

“Từ nay về sau, ngươi theo ta đi!” Một câu nói, hay cả đời hứa hẹn, Phượng Yêu Nhiêu vỗ vỗ đầu con chó nói, trong lúc vô tình lộ ra nhu ý trước nay chưa từng có, ngay cả Liên Xà cũng phải ghen tỵ.

Bạch Cẩu tựa hồ nghe tựa hồ nghe đã hiểu, dụi vào vai Phượng Yêu Nhiêu, xem như đã chấp thuận.

“Chủ nhân, lẽ nào đây chính là thấy người nay cười, không thấy người xưa khóc sao? người đã quên mất ta rồi ư?” Huyết Xà bất mãn vọng lên trong đầu Phượng Yêu Nhiêu, coi như bị ủy khuất cực lớn, bất quá lại không có chút địch ý nào.

“Ngươi là người sao?” Phượng Yêu Nhiêu im lặng đảo cặp mắt đảo cặp mắt trắng dã, âm thầm nói.

” Ách • • • nói sai, nói sai, chỉ thấy tân cẩu cười, không thấy xà cũ khóc… huuuu….” Huyết Xà sau khi nghe xong, lập tức đổi giọng, bộ dạng lúng túng xấu hổ cất tiếng khóc thút thít.

Không để ý tới vẻ cười cợt  của Huyết Xà, Phượng Yêu Nhiêu đứng dậy, vỗ bụi bậm trên người, quan sát quang cảnh xung quanh.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng trong khu rừng này lại có vài phần hơi thở của mùa đông, khiến một kẻ không sợ lạnh như Phượng Yêu Nhiêu cũng phải rùng mình vì lạnh.

Phượng Yêu Nhiêu ăn mặc đơn bạc, hơn nữa y phục bị cành cây xé rách rất nhiều, da thịt lộ ra, để cho gió lạnh càng thêm điên cuồng điên cuồng quấn lấy thân thể, đông cứng từng tấc tế bào, lạnh đến mức Phượng Yêu Nhiêu nhịn không được mà run lên.

“Sau này ngươi gọi là Tiểu Bạch nhé! Hiện tại, chúng ta phải về thôi, có oán báo oán, có cừu báo cừu.” nàng nói như vậy cho Tiểu Bạch yên tâm, rồi gọi nó, một người một chó chầm chậm rời đi.

Trong rừng rậm, hơn nữa sương mù dày đặc bao quanh, khó phân biệt phương hướng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi.

Càng đi càng mệt, một tiếng đồng hồ sau, Phượng Yêu Nhiêu và Tiểu Bạch vẫn chưa thoát ra khỏi khu rừng, quá mệt mỏi, nàng ngồi bịch xuống đất, thở hổn hển.

Tiểu Bạch tựa hồ cũng mệt mỏi thở phì phò, lẳng lặng ghé lên đùi Phượng Yêu Nhiêu.

Sát lại!

Phượng Yêu Nhiêu nhịn không được thầm mắng một tiếng, tức giận bản thân lúc này chật vật lại nghèo túng như vậy.

Mà nàng lạc thành cái dạng này, đều là Thương Duệ làm hại.

Mẹ nó, lão nương mà ra khỏi đây, phải trả món thù này, không chỉ vì Phượng Yêu Nhiêu, mà còn có cả phần của Đường Nguyệt ta.

Trước hết cứ để hắn sống không bằng chết, lại khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Nghĩ vậy, sắc mặt của Phượng Yêu Nhiêu lộ ra nụ cười âm ngoan, đôi mắt lạnh băng, khiến người khiếp sợ.

“Gâu •••••• gâu •••••• “

Hình như cảm nhận được cừu hận của Phượng Yêu Nhiêu, Bạch Cẩu dụi vào bắp đùi Phượng Yêu Nhiêu, kêu hai tiếng..

Phượng Yêu Nhiêu hoàn hồn, chống lại ánh mắt ngập nước kia.

Vội vã an ủy nó, trong lòng cũng hết sức vui mừng, Thương Duệ và người của Phượng gia quả thực ngay cả chó cũng không bằng.

Mặc dù đoạn đường này rất gian nan, hơn nữa cũng biết khó thoát được ra ngoài, thế nhưng Phượng Yêu Nhiêu chưa từng buông tay.

Bởi vì nàng có thể trở thành sát thủ ưu tú bậc nhất trong giới sát thủ, đó là nhờ vào lòng kiên trì, không ngừng nỗ lực, bao nhiêu lần rơi vào tuyệt vọng vẫn phùng, mới bước đến danh hào kia, sở dĩ, nàng luôn tin tưởng vào thắng lợi sau cùng.

  • • • • • •

“gâu gâu….”

Đột nhiên, Tiểu Bạch đang dựa vào đùi Phượng Yêu Nhiêu bỗng nhiên nhảy dựng lên, kích động kêu lên, hình như vừa phát hiện ra cái gì đó.

 chương 8→

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

bạn ơi, đừng copy mà

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
%d bloggers like this: