ĐÔNG CHÍ
Chương 4
tác giả: Ngưng Lũng
dịch: kaffesua
beta: Ching Ling
Bước ra khỏi thang máy, Lục Yên và Đường Khiết mặt mày ngu ngơ, ngay cả anh nhân viên phục vụ bên cạnh cũng đực người ra.
Màn diễn biến vừa rồi y chang trong phim hành động TVB Hồng Kông, lỡ như tình huống vượt qua tầm khống chế, karaoke Kim Hải sẽ rơi vào tình cảnh hỗn loạn, nếu như vậy thì đừng nói là họp lớp mà lúc ấy ngay cả giữ an toàn tính mạng còn khó.
Anh nhân viên đã được tập huấn ứng phó với tình huống khẩn cấp cho nên định thần lại rất nhanh, “Hai cô đừng sợ, để tôi xuống xem có chuyện gì?”
Sau khi anh ta rời đi, Đường Khiết mím môi hỏi Lục Yên: “Cậu có thấy người dưới lầu lúc nãy trông quen quen không?”
Lục Yên và Đường Khiết đi trên hành lang giữa hai dãy phòng VIP, hành lang vắng ngắt không có bóng người, là khoảnh khắc tốt để trao đổi chuyện này. Người hay đưa kẻ dở về đường ngay. Muôn nghìn khéo léo, dáng trông vụng về. editor: kaffesua
Lục Yên bĩnh tĩnh lại, gật đầu: “Uhm, trông quen lắm, giờ phải làm sao? Có cần báo công an không?” Người quân tử sống theo địa vị, Ăn chê uống chán chưa thôi, Ế không phải là cái tội, mà là cục nợ khó thanh toán.
Đường Khiết: “Cậu sợ quá hóa điên rồi hả? Giang Thành Ngật làm công an mà, còn báo công an quái gì nữa?” «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Học nhiều càng lắm rườm rà, Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là…những việc tốt.
Lục Yên: “Đôi khi công an cũng không hold (nắm bắt) được hết tình hình.” Cùng đất trời, muôn thủa trường sinh. Không làm mà chẳng việc chi không làm. Tình online là tình nhiều thiên tai.
Đường Khiết: “. . .” Mưa rào chẳng suốt ngày mưa, Nguy thay những kẻ bon chen, tôi đã copy truyện của thỏ
Cửa phòng VIP bên hành lang bỗng bật mở, tiếng hát hò om sòm tràn ra. Biết trường tồn muôn điều thư thái, Thoát hiểm nguy lại được trường sinh. Lương tâm là cái buộc ta phải kể hết mọi bí mật cho người tình trước khi có ai đó mách.
Một người đứng ngây người ở cửa, sau đó chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Lục Yên, Đường Khiết!” Nay ta sống khác nhân gian, Hòa mình trong đám dân đen, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.
Hai cô ngớ người một lát, rồi nhanh chóng nhận ra người đứng ở cửa là Lưu Cần. Quá giàu sang chắc sẽ kiêu sa, Nước lớn thích lo toan chỉ vẽ, Cuộc đời thật lắm triền miên cớ sao cứ gặp lũ điên thế này!.
Anh ta từng là phó hội trưởng hội học sinh, còn làm lớp trưởng lớp A6. Sở thích lớn nhất cuộc đời anh ta là xây dựng mối quan hệ thân thiết và kết nối liên lạc giữa các bạn học với nhau, được coi là người nhiệt tình nhất, dường như các buổi họp lớp hằng năm đều do anh đứng ra sắp xếp. Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Tự nhiên thiên hạ đổi đời hóa hay. Cuộc sống vốn không công bằng. Hãy tập quen dần với điều đó.
Lưu Cần vừa lên tiếng gọi liền thu hút sự chú ý của mọi người bên trong, trong chớp mắt đã có mấy cái đầu ngoái nhìn ra, có nam có nữ, vừa nhìn thấy hai cô liền xôn xao ùa đến hỏi thăm. Đầy vàng ngọc nhà nào bền bỉ, Tâm làm cho khí tổn hao, Béo không phải là một cái tội mà chỉ là sự vượt trội về thể xác.
“Tới trễ rồi nhé, phải phạt! Lục Yên, cậu nói xem bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau? Chẳng mấy khi có dịp như tối nay, sao cậu không tới sớm một tý, nãy giờ thầy Chu hỏi thăm cậu mấy bận rồi đấy.” Hóa công mà thấy nhãn tiền, Đời ta chẳng chút lôi thôi tần phiền. hu hu hu, sao lại trộm truyện của thỏ
“Đường Khiết, đừng lấy cớ vì lái xe nên không uống rượu được nữa nhé, Kim Hải có tài xế thuê đấy, tối nay không cho phép bibibi, không say không về!” Người bất thiện xưa nay đâu uổng, Tuy rằng cửa đóng then cài, Khi bạn yêu đời thì bạn có thể tha thứ cho người đời rất nhiều chuyện.
Mỗi người một câu, nhốn nha nhốn nháo. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Ngựa hay cũng thải về đồng vun phân. Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?
Lục Yên liếm môi, trả lời từng câu hỏi của mọi người: “Sorry, tụi này tới muộn là lỗi của tụi này. Nhưng mọi người bình tĩnh đã, nguyên do là vì vừa rồi ngoài kia xảy ra chút chuyện.” Người vui như hưởng cỗ bàn, Hết Nhân có Nghĩa theo chân, Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.
Mấy cô bạn cho rằng Lục Yên đang kiếm cớ biện minh cho việc tới trễ, lại tiếp tục trêu ghẹo: “Mặc kệ! Mặc kệ lý do là gì, trễ vẫn cứ là trễ, biện minh cũng vô ích.” Sau đó liền kéo Lục Yên và Đường Khiết vào phòng. Thời đà dang dở lôi thôi sinh dần. Thế là chẳng sống uổng công, Hãy trung thực trong những việc nhỏ bởi sức mạnh của bạn nằm ở đó
“Từ từ, chờ chút đã.” Đường Khiết hét lên, “Lục Yên nói không sai, vừa rồi ở dưới lầu xảy ra chuyện thật đó, hiện giờ vẫn chưa rõ tình hình ra sao…” Đạo tan đức nát ê chề, Thần nhân đều chẳng thị uy, Thời gian là vị bác sĩ giỏi nhưng lại là người trang điểm tồi.
Trông thấy hai người họ nghiêm túc, mọi người đưa mắt nhìn nhau, hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?” Chỉ riêng ta thô kệch ương gàn. Khó gì ta cũng cứ làm, Một khi đã quyết thì đừng hỏi mẹ Bạch tuyết là ai.
Đường Khiết đang ngẫm nghĩ xem nên nói thế nào thì cửa thang máy chợt mở ra, anh nhân viên mới rời đi lúc nãy đã quay lại, phía sau còn có thêm một người nữa, trông như quản lý ca. Nếu không quí trọng thầy mình, Nên nước nhỏ chẳng kênh chẳng kiệu, Lương tâm là cái gì đó cảm thấy tổn thương trong khi các phần khác của cơ thể cảm thấy dễ chịu.
“Là hai cô này.” Anh phục vụ vừa nói vừa chỉ Lục Yên và Đường Khiết. Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi, Ăn chọn nơi, chơi chọn hàng, lang thang chọn địa điểm.
Quản lý ca bước lên giải thích: “Chuyện là thế này, việc xảy ra ở bãi đỗ xe lúc nãy là do cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ, tình huống khá đặc biệt đã làm hai cô hoảng sợ, có điều hai cô đừng lo lắng, hiện tại tội phạm đã bị bắt giữ rồi.” Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền.
“Hả? Có chuyện này nữa à?” Lưu Cần kinh hãi thốt lên. Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Thế mà vẫn hiểu Đạo trời tinh vi. Những người nông cạn tin vào may mắn. Những người mạnh mẽ tin vào nhân quả
Đường Khiết và Lục Yên đưa mắt nhìn nhau, sau đó hỏi: “Vậy… vị cảnh sát đó đâu?” Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Đạo Trời nhuần đượm gần xa, Chết cho người phụ nữ mình yêu thì dễ hơn là phải sống chung với họ.
Đúng lúc này, điện thoại của quản lý chợt vang lên, anh ta vội nhận cuộc gọi, vừa nghe vừa gật đầu lia lịa. Nên cùng Đạo cả mặc tình thảnh thơi. Thế mà thiên hạ gót đầu vẫn hay. Cuộc sống vốn không công bằng. Hãy tập quen dần với điều đó.
Kết thúc cuộc gọi, anh ta quay sang cười nói với hai cô: “Chắc đã áp giải tội phạm đi rồi, tôi cũng không nắm rõ tình hình cụ thể, bởi vì tôi chịu trách nhiệm quản lý ca tối hôm nay cho nên lên đây thông báo với các vị, hiện tại karaoke Kim Hải đã an toàn rồi.” Người trọn hảo giống in làn nước, Càng xoay xở lắm đời càng rối beng. Một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng khi cô ta sai.
Đám Lưu Cần dù không rõ tình hình xảy ra thế nào, nhưng nghe quản lý nói như vậy cũng thở phào một hơi. Trường tôn không biết, ra lòng tác yêu. Ấy đường «đạo tặc» điêu ngoa, Cách chắc ăn nhất để tránh xa một người mà ta ghét là cho hắn vay tiền.
Cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông trung niên vịn tay lên cửa ló đầu nhìn sang bên này, “Có chuyện gì vậy?” Thung dung cùng đạo một niềm sắt son. Âm thầm ấp ủ tấc son, Mập không phải là cái tội … Mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi.
“Thầy Chu!” Lục Yên là người đầu tiên nhận ra thầy, mắt cô sáng lên, vội vàng bước sang chào đón. Nhãn tiền mà thấy căn nguyên trần hoàn. Mà sao nắm chặt khó rời khó buông. Ế không phải tại số. Mà là chưa ham hố tình yêu.
Thầy Chu đẩy đẩy gọng kính đen lên, dáng người nhã nhặn, ông nhìn Lục Yên rồi quay sang nhìn Đường Khiết, nở nụ cười hiền hòa: “Lại đến trễ à? Trông hai em tối nay không được vui, có phải vừa bị kẹt xe không?” Người giàu sang, ta há bị quên! Những người không biết thường thời huênh hoang. Ông cho tôi đi với, cầm tay tôi qua biên giới, đến nơi đâu tôi có thể ăn chơi cả đời.
Lục Yên chưa kịp đáp lời thì Lưu Cần đã xen ngang: “Thầy Chu, đã không sao rồi. Xém quên mất… Chúng ta vào trong hãy nói tiếp. Tối nay, hơn phân nửa phòng vip ở lầu 3 Kim Hải đã được chúng ta bao trọn, nhờ Đinh Tịnh nên buổi họp lớp lần này không chỉ có học sinh khóa 09 mà còn có thầy hiệu trưởng Văn, thầy Chu đến tham dự, nói gì thì nói, chưa có buổi họp lớp nào của chúng ta lại xôm tụ được thế này.” Nước muôn khe thao túng vì đâu? Cóp nhặt nhiều ắt sẽ tay không, Không có gì chán hơn một thần tượng đã trở thành lỗi mốt.
Anh ta vừa nói vừa kéo mọi người vào trong. Ngẩng lên thấy đấng thanh nhàn, Cho nên muốn biết tuổi vàng, Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền.
Lục Yên đành phải quên chuyện vừa nãy ra khỏi đầu, mỉm cười đỡ tay thầy Chu đi vào. hông thương người giúp, khôn thành u mê. Y như một mái làm mê cả bầy. Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.
Lúc này trong phòng đang có người hát bài ‘Đêm nay khó quên’, tiếng ca mùi mẫn sâu lắng mang đậm hương vị thập niên cũ. Vô tư nên mới hoàn thành riêng tư. Ở đời muốn được thung dung, Đồng tiền không phải vạn năng, nhưng không tiền thì vạn vạn bất năng.
Vừa vào đã trông thấy thầy hiệu trưởng Văn ngồi nghiêm nghị trên ghế salon, được đám học sinh vây xung quanh giống như một minh tinh, tay cầm micro, hát rất nhập tâm. Mặc cho gió cuốn, sóng vương không ngừng. Thanh gươm sắc bén nhởn nhơ bên người. editor: kaffesua
Ngoại trừ thầy hiệu trưởng Văn, còn có một bóng người nổi bật khác đập vào mắt cô, đó là Đinh Tịnh trong bộ đầm len màu đỏ, tóc tém tomboy, môi đỏ, chân dài bắt chéo vừa trắng lại vừa thẳng, trông rất có phong cách của một Miss Hong Kong. Thế cho nên chẳng gặp đấu tranh. Học nhiều càng lắm rườm rà, Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
Trông thấy Lục Yên bước vào, Đinh Tịnh đặt ly bia xuống, vỗ tay hoan nghênh: “Thật hiếm khi trông thấy hoa khôi A6 lộ diện.” Xin đem thiên hạ hiến cho, Tự nhiên thiên hạ đổi đời hóa hay. Ông cho tôi đi với, cầm tay tôi qua biên giới, đến nơi đâu tôi có thể ăn chơi cả đời.
Lục Yên và Đường Khiết cười híp mắt, tiếp đến rót cho mình một ly bia cỡ bự, trước tiên kính thầy hiệu trưởng Văn, rồi thầy Chu, sau đó tới các bạn có mặt trong phòng, thái độ bồi tội vô cùng nghiêm chỉnh. Điều hay đã rõ khúc nhôi, Đức Trời sẽ chứng, tinh thành chẳng sai. Sáng tạo khắc có gạo để ăn.
Hiệu trưởng Văn bùi ngùi nói: “Không ngờ tôi và thầy Chu đã từng tuổi này rồi mà vẫn có cơ hội được điên cuồng cùng tụi trẻ, thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà các em đã tốt nghiệp được tám năm rồi, trên đường tới đây tôi và thầy Chu đã bàn với nhau rằng, tối nay không chỉ đến đây ăn uống mà còn muốn chia sẻ chút kinh nghiệm đời với các em khóa 09. Những em hiện diện trong phòng này đều thuộc lớp A6, vậy hai chúng tôi sẽ nói với các em A6 trước, sau đó lại sang các phòng khác, phải rồi, các em lớp A6 đã đến đông đủ chưa?” Khinh giác quan, giữ chắc lòng son. Phàm phu nệ đức phàm trần, Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.
Một người lên tiếng đáp: “Học sinh lớp A6 đã đến gần đủ rồi ạ, chỉ còn thiếu một bạn chủ chốt nữa thôi.” Như tuồng trẻ nít chưa phân biệt gì. Mà nào có nỡ làm ai mếch lòng. Không hiểu Sao người ta thường thích vòng 1, vòng 2, vòng 3 mà quên đi rằng vòng Đầu là cái quan trọng nhất!.
“Chủ chốt?” Thầy Chu quay sang hỏi. Cơm thừa, việc thải xiết bao tục tằn. Nước lớn thích lo toan chỉ vẽ, Nếu bạn muốn biết giá trị của tiền, hãy thử đi vay một ít xem.
Lưu Cần nhấp ngụm nước suối, đáp: “Ý cậu là Giang Thành Ngật phải không? Hồi ấy, Giang Thành Ngật là HOTBOY có tiếng nhất trường Thất Trung chúng ta mà. Nghe nói, tháng trước Giang Thành Ngật mới từ thành phố B chuyển về đây, không biết có thật không?” Gặp gian lao, vui nỗi gian lao. Người lầm tự thủa xưa xa, Thật tồi tệ nếu bạn mất tinh thần, nhưng còn tồi tệ hơn nhiều nếu mất hết tiền!
Đinh Tịnh mặt không đổi sắc liếc nhìn Lục Yên, thản nhiên đáp lời: “Ba cậu ấy bị nhồi máu cơ tim hồi đầu năm, sau khi phẫu thuật thì sức khỏe không còn như trước, đến nay vẫn phải ở nhà tịnh dưỡng. Mẹ cậu ấy sợ ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó Giang Thành Ngật lại không được gặp mặt ba lần cuối, cho nên buộc Giang Thành Ngật phải chuyển công tác về đây.” Không thân này hồ dễ âu lo. Hai bên đều được thỏa thuê, Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là…những việc tốt.
Đường Khiết thừa dịp mọi người không để ý, lén đá chân Lục Yên, như ngầm nói: Mau nhìn đi, Đinh Tịnh lại lên sàn diễn rồi kìa. Nếu như cô ta hẹn hò được với Giang Thành Ngật thì việc gì phải mất công tới cái buổi họp lớp thế này làm quái gì. Lòng ta ngu độn thấp hèn, Khéo xây, nậy cũng chẳng lên, Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.
Lục Yên vẫn thản nhiên cười, cũng lén đá lại cô bạn coi như đáp lời. Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Người nhân dạ ít đèo bòng, Ăn chọn nơi, chơi chọn hàng, lang thang chọn địa điểm.
Thầy Chu gật đầu: “Nói cho cùng thì cậu học trò Giang Thành Ngật rất có cá tính. Lúc Giang Thành Ngật tốt nghiệp, mọi người đều cho rằng cậu ta sẽ đi du học, sau đó quay về nối nghiệp ba, ai dè vừa tốt nghiệp cậu ta liền chạy tới thành phố B thi cảnh sát, học xong còn ở lại thành phố B công tác.” Đất trời chẳng có lòng nhân, Âm thầm ấp ủ tấc son, Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.
Thầy Chu vẫn chưa nói dứt lời thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng nhân viên phục vụ, “Anh ơi, là phòng này.” Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Thế là chẳng sống uổng công, Khi có con mèo đen đi qua trước mặt bạn thì điều đó có nghĩa là… nó đang đi đâu đó.
Mọi người trong phòng đều ngoái đầu nhìn ra, liền thấy một bóng người tiến vào. Lòng người vì thế ly tan, Con người nghi lễ so đo, hu hu hu, sao lại trộm truyện của thỏ
Sau mấy giây trầm lặng ngắn ngủi là tiếng xôn xao rộn rã, “Móa ơi, đúng là Giang Thành Ngật, cuối cùng thì thẳng quỷ này cũng chịu xuất hiện!” Mấy cậu bạn trong phòng cười bước ra đứng ngăn ở cửa, khí thế như sóng vỗ, mắt lạnh nhìn nhau, tất cả đều là thành viên trong đội bóng rổ của trường năm ấy. Ôm lấy Trời, hân hoan Trời rước. Cởi giây thù oán chẳng đeo, Yêu là không được hối tiếc. Có lỗ tai phải như điếc.
Giang Thành Ngật đút tay vào túi quần, mặc áo jacket đen, quần tây đen ôm sát đôi chân dài. Gỗ không nát, sao nên được chén, Ngựa hay cũng thải về đồng vun phân. Dân thường chơi đẹp đè bẹp dân chơi…
Lúc này, Đinh Tịnh lại là người hàm xúc nhất, cô từ từ đứng dậy, mỉm cười nhìn ra phía cửa. Vượt thang thần thánh, lên bầu trời cao. Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài. Bằng cách này hay cách khác, đã là con gái là họ cứ phải đẹp.
Hàn huyên một hồi, Giang Thành Ngật mới bước vào đi về phía thầy hiệu trưởng Văn và thầy Chu, áy náy cười nói: “Em chào thầy, xin lỗi thầy, vừa rồi có chút chuyện nên em tới trễ.” Thánh nhân hiểu lẽ mất còn. Tiền tài dư dật của đời, của ta. Cuộc đời thật lắm bất công, thằng 2 bình sữa thằng không bình nào.
Đường Khiết vừa ăn lát khoai tây vừa liếc mắt quan sát Giang Thành Ngật. Kiễng chân lên làm sao đứng thẳng, Nước to kia sẽ liệu chở che. Tôi có thể làm tất cả vì tiền thậm chí đó là…những việc tốt.
Thật ra, Đường Khiết cũng không rõ vì sao năm đó Lục Yên và Giang Thành Ngật lại chia tay, nhưng Lục Yên là bạn thân của cô, trước giờ cô luôn là người bao che khuyết điểm cho bạn, thế nên trong thâm tâm luôn nhận định rằng chắc chắn là lỗi của Giang Thành Ngật. Luôn sợ hãi là do thân thể, Chứ không ưa hào nháng phong phanh. Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân: chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.
Lạnh lùng quan sát một hồi, ánh mắt rất soi mói, kết quả sau khi thẩm tính, nhìn chòng chọc người ta mấy giây, càng nhìn cô càng thấy căm tức.
+_+ Hotboy dẫu trưởng thành thì vẫn cứ là hotboy, mới mấy năm không gặp, cậu ta vẫn chói lọi nhất trong đám người.
Cuối cùng anh nam chính cũng xuất hiện rồi
Úi cuối cùng nam chính cũng được lên sàn =))
Đã thấy anh nam chính 😂 cùng thắc mắc với ĐK ko biết vì sao LY với GTN chia tay
Tung bông nam 9 lên sàn. Từ lúc đi học đã là hotboy mà sau bao năm gặp lại vẫn hotboy như cũ hỏi sao ng iu cũ, rồi ng theo đuổi cũ chịu cho nổi.
Đúng như ĐK nói hotboy vẫn là hotboy,dẫu thời gian có bao lâu thì lúc nào cũng hot 🙂
Đẫ đợi dược lúc nam chính xuất hiện r. Hónging
K biết có phải hay k nhưg e linh cảm lí do ctay của 2 ac có liên quan đến cô bạn đã mất của nữ chính 🤔 Cô nàng đinh tịnh cũng lăng xăng phết biết rõ nguyên nhân tường tận tại sao nam chính lại quay về tn thì đừng nói là chơi chiêu gần gũi vs phụ huynh nam chính nha
Ui hot boy xuất hiện chói loà luôn ý. ☺️☺️.
Hihi có chương mới , trai đẹp xuất hiện hú hú
Cái gì chứ có trai đẹp là ta thích thôi.hihi
Anh xuất hiện hoành tráng quá đi… muốn bik 2 người vì sao chia tay quá đi
Cảm thấy tác giả chưa mô tả rõ nam chính, khuôn mặt ra sao? Nhưng chỉ nghe kể từ những ng khác là hotboy, mình k phác họa đc hình ảnh nam chính trong đầu.
đời k như là mơ, tui gặp lại crush cũ ngày xưa thấy thời gian sao ác độc quá :((
Hóng lý do cặp đôi chia tay, thấy trai đẹp là chế thích 😉
Đọc cứ thấy nữ 9 nhàn nhạt, thích Đường Yên quá hihi
chội ôi, cuối cùng cũng xuất hiện =))))
Đoán trúng rồi hihi :3 Dạo này bấn loạn mấy anh họ Giang qué <3 Tò mò về quá khứ của hoa khôi A6 và Hotboy của trường :3 , mong sẽ không quá cẩu huyết :v liệu có liên quan đến cô bạn đã mất của chị Lục Yên không nhỉ
Nam 9 xuất hiện ngầu như fim xã hội đen í😘
Ui hot boy lên sàn.
Hot boy+ Hoa khôi, không ngọt sao được
Ơ văn án bảo nữ 9 đá nam 9 mà, chắc do vụ cô bạn năm xưa
Cuối cùng anh đã chịu thò mặt ra
mãi mới thấy anh n9 lên sàn
Trái đất tròn vẫn cứ quay.. người với người rồi sẽ lại gặp nhau..
Có tiểu tam nữa kìa, nhưng theo spoil của Thỏ thì chắc nhân vật này chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của 2 anh chị nhỉ.
Nam chính đã lên sàn! Ko rõ chuyện xưa thế nào mà 2 người chia tay? Hóng quá đi!!!
Tung bông cho anh lên sàn nàao
Cuối cùng anh ý cũng xuất hiện 🙂
Hot boy lên sàn rồi. Màn chào sân của anh hơi bị ngầu.
Trai đẹp luôn được người ta săn đón .
Tung bông nam chính lên sàn
Nam 9 lên sàn rồi, tung bông thôi.
Hoá ra là cảnh sát à:) Cũng phải tội lúc đầu ko chịu đọc văn án. Nghe con bạn giới thiệu truyện hay lắm, cứ thế lao đầu vào đọc chương 1 luôn mới ghê :))
Anh giai nam chính xuất hiện cũng hoành tráng chứ nhỉ! Đã là hotboy năm nào nhiều năm ko đến họp mặt, nay lại là nhân vật vào cửa sau cùng nữa chứ, tha hồ mà được thiên hạ chú ý. Lại còn giữ vững phong độ ngời ngời thế kia, có chết người ta ko cơ chứ <3 >.<3
Mình bị ấn tượng bởi cảnh tông xe bắt cướp của anh Giang, tuy cảnh này có chút xíu thôi, nhưng mà trông thật ngầu quá đi <3
Dù sao cũng là người yêu cũ. Nên phải nhìn thôi. Nhìn rồi lại sao xuyến.
A trai đẹp xuất hiện
Đinh Tịnh này dự định sẽ là nữ phụ nhỉ??? Không biết kết cục như thế nào.
Không có màn giới thiệu cảnh sát chắc t nghĩ ông nam chính là xã hội đen rồi
Đường Khiết vô lí, không đẹp sao làm nam chính đc a 😆😆😆
Đôi khi công an cx ko hold đc hết tình hình, ối giời ơi ko bt tại sao nhưng tôi thấy nữ chính ngầu quá má ơi!!!!