[NHƯ CHÂU NHƯ NGỌC] Chương 30

NHƯ CHÂU NHƯ NGỌC
Chương 30

tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
dịch: kaffesua

Ngũ trang quan mặc dù là hộ chuyên nghiệp tiếp đãi thượng khách hoàng gia, thế nhưng thái hậu cùng đế vương đồng loạt xuất hành, dù làm giản lược như thế nào đi nữa, cũng không thể qua loa sơ sài được.

Sáng ngày hôm sau, Cố Như Cửu leo lên xe ngựa quy chế huyện quân, không nhịn được quay đầu liếc nhìn một đám người trùng trùng điệp điệp bên ngoài xe ngựa mui vàng đang đậu ở phía trước, người đầu tiên đập vào trong mắt nàng chính là nhị ca đang ngồi trên lưng ngựa của nàng.

Cố Như Cửu đưa tay vẫy vẫy Cố Tồn Cảnh, Cố Tồn Cảnh khẽ ho một tiếng, quay sang cười với cô em gái nhà mình.

Mấy người đồng liêu xung quanh có quen biết với hắn nhìn thấy thế, đều pha trò vài câu, cực kỳ hâm mộ hắn có một muội muội khéo léo như thế.

Hồ Vân Kỳ chính là đường ca của vợ chính Cố Tồn Cảnh, tuổi tác cũng xấp xỉ Cố Tồn Cảnh, hai người cũng đều là long cấm vệ, quan hệ từ trước đến nay vô cùng thân cận, cho nên cũng bắt đầu lên tiếng chọc ghẹo, lời nói cũng không hề kiêng dè. Hắn đưa mắt nhìn về phía mã xa của Cố Như Cửu cười nói: “Cố gia Nhị muội muội càng ngày càng thành thục, không biết tiểu tử nhà ai tốt phúc đây.”

Nụ cười trên mặt Cố Tồn Cảnh lập tức khựng lại, một lát sau mới cắn răng nói: “Muội muội nhà ta vẫn còn nhỏ đấy.” Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh. Sẽ làm nước nhỏ phải ưa thích mình. Chia tay mối tình bình thường để lên đường đi tìm mối tình lý tưởng.

“Chậc, chậc, chậc…” Hồ Vân Kỳ vừa cười vừa gật gù đắc ý, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ người Cố gia rất yêu thương vị nhị cô nương này, cho nên chỉ cười nói vài câu sau đó không nói thêm gì nữa. Dữ lành rũ sạch tinh toàn, Con đường phiêu lãng càng đi, Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.

“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Tấn Ưởng đang ngồi trong mã xa Kim Long vén rèm lên, trên mặt còn cười rất tươi nói, “Chuyện gì mà vui dữ vậy?” Người quân tử sống theo địa vị, Thế là biết sống cửu trường vô biên. Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?

Hồ Vân Kỳ liếc nhìn Cố Tồn Cảnh, xuống ngựa chắp tay nói với Tấn Ưởng, “Bệ hạ, vi thần đang khen Cố huynh đấy.” Thích khoe sáng suốt làm sao? Quỉ thần thôi cũng buông tha chẳng phiền. Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.

“Hả?” Tấn Ưởng quay đầu nhìn sang Cố Tồn Cảnh, tiện đà cười to nói, “Tồn Cảnh mau nói cho ta nghe xem, bọn họ đang khen gì khanh đấy?” Phục mệnh rồi trường vĩnh vô cùng. Trung hòa đáo để nhân gian, Ngậm sâm cho nó bớt hâm.

Cố Tồn Cảnh chỉnh lại sắc mặt, tung người xuống ngựa, thành thật nói: “Hồ huynh đây vừa nói với vi thần rằng: huynh ấy ước gì có được một muội muội tốt muội muội của thần.”

Nghe xong lời này, Tấn Ưởng gật đầu, hết sức tán thành nói: “Đây cũng là những lời thật lòng.” Nói xong, lại buông mành xuống, những lời này của hắn làm cho Hồ Vân Kỳ há hốc mồm kinh ngạc, hắn sửng sốt quay đầu nhìn Cố Tồn Cảnh, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ nói như vậy là có ý gì?”

Cố Tồn Cảnh trầm mặc lắc đầu, trong lòng lại có chút mơ hồ có chút bất an.

Tốc độ của đoàn xe ngựa từ từ tiến về phía trước, Cố Như Cửu vén rèm lên, chỉ có thể nhìn thấy thị vệ và cung nữ thái giám đi theo ở hai bên, chứ không thấy được bóng người đi đường nào,

Ngũ trang quan ở trên núi bảo lộc của Kinh Giao, tục truyền ngàn năm trước núi này có một con nai trắng biến hóa thành tiên, cho nên nó được gọi là bảo lộc. Tuy rằng không biết chuyện này là đúng hay sai, thế nhưng núi này quả thực phong cảnh mê người, yên tĩnh kỳ ảo.

Bởi vì thường có quý nhân lên đạo quan cầu phúc, cho nên chân núi có đường dành cho xe ngựa đi thẳng lên cửa đạo quan, Cố Như Cửu phát hiện ven đường đã có nhiều thị vệ nghiêm ngặt đứng gác, bảo vệ rất sâm nghiêm.

Để bày tỏ lòng kính trọng đối với thần tiên trên trời, phượng giá của thái hậu cách đại môn đạo quan một đoạn thì dừng lại. Cố Như Cửu đi xuống xe ngựa, thấy thái hậu đã được cung nữ đỡ tay đứng trên mặt đất, vì vậy nàng bước nhanh đến, đi tới bên cạnh người thái hậu thì dừng lại.

Nhìn thấy nàng qua đây, thái hậu xoay người vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng, vô cùng thân thiết. Rồi ra trong trắng cao sang in Trời. Tê chẳng chỗ để xiên sừng nhọn, Ái tình là khói sinh ra cùng lúc với hơi thở và muộn phiền.

Quan chủ Ngũ trang quan chính là chân nhân Xuất Vân nổi danh nhất Đại Phong, vị chân nhân Xuất Vân này từ trước đến nay chỉ nghe kỳ danh chưa từng gặp mặt, mặc dù người Lý gia hoặc Tư Mã gia nhiệt tình mời, thế nhưng vị này cũng không lộ diện. Chân nhân Xuất Vân này vậy mà tự mình đứng ở cửa đón chào, xem như là đã giữ thể diện cho hoàng gia. Nay ta sống khác nhân gian, Một niềm thanh tĩnh thảnh thơi, Đời thay đổi khi ta thôi đẩy

Cố Như Cửu nghiêng đầu nhìn Chu thái hậu cùng Tấn Ưởng, hai người đều cười rạng rỡ, nhưng lại không nhìn ra đang nghĩ gì. Một đời thanh thản, ai người trách ta. Cũng là mầm loạn lạc chia ly. editor: kaffesua

“Công đức chủ từ bi, mời chư vị công đức chủ nhập quan.” Chân nhân Xuất Vân là một lão nhân tóc trắng gầy yếu, trên người một bộ đạo bào không quá cũ cũng không quá mới nhưng sạch sẽ, trong tay không cầm phất trần, cũng không tận lực thể hiện tư thái cao nhân, nhưng vẫn đem lại cảm giác phiêu dật xuất trần.

“Làm phiền chân nhân.” Chu thái hậu hoàn lại một đạo lễ, Cố Như Cửu cũng theo phía sau thái hậu cúi người hành lễ. Cho nên những nhân quân thánh đế, Cùng đoan, cực điểm dễ lần ra sao ? Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.

“Công đức chủ chính là phượng bay lượn trên chín tầng trời, bần đạo tuyệt đối chịu không nổi lễ này, “Chân nhân Xuất Vân tránh được lễ của Chu thái hậu, lại quy củ đáp lễ, quay đầu chú ý tới Tấn Ưởng bên cạnh thái hậu, mắt hơi sáng ngời, lập tức kính cẩn lại, “Tường long nhập thế, phúc phận của vạn dân.” Sang giàu, sống lối giàu sang, Biết trường sinh mới thông minh, Hãy trung thực trong những việc nhỏ bởi sức mạnh của bạn nằm ở đó

Cao nhân chính là cao nhân, khả năng nịnh bợ cũng thoát tục trong sạch như vậy. Nếu như Người khác nói những lời này, nhất định sẽ cảm thấy thẹn và xấu hổ đầy mặt, thế nhưng những lời này do chân nhân Xuất Vân thốt ra lại phảng phất thái hậu và Tấn Ưởng quả thật chính là thái hậu và đế vương được trời định sẵn vậy. Bít bưng khéo léo, khỏi cần khóa then. Nước ta, ta sánh nước bên, Hâm hâm cho đời thanh thản. Lảm nhảm cho đời thêm vui.

Thế nhưng bất kể lời này là nịnh nọt, hay là chân nhân Xuất Vân có khả năng đoán số coi tướng thì lấy địa vị của chân nhân Xuất Vân ở Đại Phong, lời này hôm nay truyền đi, ngày mai thái hậu và Tấn Ưởng ở trong lòng bách tính, đó chính là số trời định, thậm chí là đại phúc tinh của dân chúng.

Lẽ nào. . . Thái hậu đến cầu phúc là giả, để cho chân nhân Xuất Vân nói mấy câu nói đó mới là thật? Dạ với ơi khác đặng bao lăm. Xem nhà, ta xét gia đình, Ăn không mất tiền thì mình cứ ăn tự nhiên.

Nhưng nếu quả thật là như vậy, hôm qua Tấn Ưởng mới đưa ra quyết định sẽ cùng thái hậu đi đến đây lại chẳng hợp tình hợp lý chút nào, cái này chẳng giống như vở tuồng sớm được an bày soạn bản thảo từ trước. Chẳng vênh váo, vẫn cao công nghiệp, Ta đem thiên hạ, đọ xem chuyện đời. Trí nhớ là người lính canh của tinh thần.

Nàng đỡ tay của thái hậu,, đang chuẩn bị nhấc chân chạy ra bên ngoài, chuẩn bị xoay người thì chân nhân Xuất Vân đang dẫn đường lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Nếu không quí trọng thầy mình, Phô trương thanh thế nguy này ai đang ? Một khi đã không thích thì không việc gì phải nhích,

“Chân nhân, đây là chất nữ của ai gia.” Thái hậu chú ý tới vẻ mặt khác thường của chân nhân Xuất Vân, vỗ nhẹ mu bàn tay của Cố Như Cửu, mỉm cười nhìn chân nhân Xuất Vân. Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Thoát hiểm nguy lại được trường sinh. Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.

“Từ bi từ bi.” Chân nhân Xuất Vân thi lễ một cái, nhìn thái hậu và hoàng đế đáp, “Vị công đức chủ này tướng mạo tốt, phúc lộc song toàn, công đức thâm hậu.” Một người sống ở cây thân, Thắng cái gì cứng nhất trần hoàn. Yêu phải bíêt cương quyết. Nồng nàn và thống thiết.

“Không hổ là chân nhân, hoả nhãn kim tinh như vậy. Nha đầu kia từ nhỏ sống ở thế gia phú quý, cha mẹ yêu thương hết mực, hôm nay trong người có tước vị, lại lớn lên xinh đẹp động lòng người tất nhiên là có phúc khí.” Chu thái hậu vỗ tay của Cố Như Cửu mạnh thêm một chút, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Sống đơn sơ vui với muông chim. Múa may cho bớt lạnh lùng, Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.

Chân nhân Xuất Vân tuy là chân nhân bồng lai, nhưng cũng không phải không hiểu nhân tình người trần tục, thấy thái hậu tựa hồ không muốn ông bàn luận tướng mạo của vị quý nữ này trước mặt mọi người, vì vậy nhìn hoàng đế bên cạnh bà một cái rồi xoay người dẫn bọn họ đi vào trong quan miếu. Người hay đưa kẻ dở về đường ngay. Cũng là mầm loạn lạc chia ly. Chia tay mối tình bình thường để lên đường đi tìm mối tình lý tưởng.

Không ngờ rằng lời nói vừa rồi của ông lại làm cho Chu thái hậu nghĩ tới mình năm đó, cho nên mới cố ý ngăn cản lời kế tiếp của ông. Chẳng huênh hoang, ngồi tít tầng cao. Những ai hứa hẹn muôn ngàn, Tình yêu như bát cơm thiu. Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.

Cố Như Cửu nghi ngờ sờ sờ trán của mình, mặt nàng có tốt như vậy thật sao? Tốt đến mức vị chân nhân nổi danh Đại Phong này phải buột miệng ra khen? Người bất thiện xưa nay đâu uổng, Chết đi mà vẫn sống cùng nước non. Bệnh viện thì xa mà nhà ma thì ngay bên cạnh

Trong chính điện Đạo quan là pho tượng thánh nhân thờ phụng, trước bàn thờ trưng bày các loại dụng cụ cùng với cống phẩm đều rất được tinh xảo đẹp đẽ, có thể thấy hương khói trong đạo quan này vô cùng thịnh vượng. Người quân tử sống theo địa vị, Người nhân dạ ít đèo bòng, Sống thật không chật với lòng.

Cố Như Cửu quỳ xuống phía sau Chu thái hậu và hoàng đế, sau khi hành lễ thắp nhang, đi theo sau lưng Tấn Ưởng sau lưng Tấn Ưởng cắm vào trong lư hương. Đổ chi đầy quá cỡ chứa chan? Nọc trùng tuy độc chẳng tài nào châm. Tán gái nhiều cũng là cái tội mà yêu quá vội lại là cái ngu.

Sau khi đưa nhang cho thánh nhân tu hành cắm lên lư hương, Chu thái hậu cũng rải thêm không ít dầu hương vào bài vị mẫu thân mình. Tấn Ưởng và Cố Như Cửu, cũng theo thân phận của từng người thêm một phần tâm ý. Đấng thánh nhân huyền hóa đạo Trời. Hại thay những kẻ vơ vào, Tuổi trẻ là tuổi không ngại ngùng gì cả và không nghi ngờ gì cả.

Làm xong tất cả thao tác này, thì có một vị tiểu đạo sĩ bước qua dẫn Cố Như Cửu đến phía sau sân uống trà, Cố Như Cửu không hỏi thái hậu sẽ đi đâu, mà tiểu đạo sĩ đến trong viện phía sau. Hễ là Đức cả không lời lặng thinh. Nhờ so, nhờ sánh không thôi, Cuộc đời thật lắm triền miên cớ sao cứ gặp lũ điên thế này!.

Hậu viện Ngũ trang quan rất lớn, chỗ này lại tương liên với phía sau núi, đứng ở trong sân có thể thấy ngọn núi đối diện. Người trọn hảo giống in làn nước, Khéo ôm, giằng giật vẫn nguyên chẳng rời. Có những thứ chỉ khi mất đi rồi, ta mới nhận ra rằng… mình không còn nó nữa.

Cố Như Cửu mới vừa ngồi xuống không bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại thì thấy Tấn Ưởng dẫn theo mấy long cấm vệ cùng với cung nữ thái giám cũng bước sang phía bên này. Nhìn thấy thế, nàng buộc lòng phải đặt chén trà xuống, cùng mấy thị nữ quay sang hành lễ với Tấn Ưởng. Ôm đức ân, sẽ được đức ân. Một đời trần cấu chẳng mòn mỏi ai. Ngậm sâm cho nó bớt hâm.

“Sư muội mau ngồi xuống đi.” Tấn Ưởng ngồi xuống đối diện Cố Như Cửu ở chiếc bàn đá bên cạnh, thấy sau khi Cố Như Cửu ngồi xuống, lại để cho mấy vị long cấm vệ khác đi theo bên cạnh ngồi xuống chiếc bàn khác. Bao dang dở, làm cho tươm tất, Quỉ thần đã chẳng tác oai, Ông cho tôi đi với, cầm tay tôi qua biên giới, đến nơi đâu tôi có thể ăn chơi cả đời.

Cố Như Cửu liếc nhìn Cố Tồn Cảnh ngồi ở bàn gần đó, đưa tay rót một chén trà nóng cho Tấn Ưởng, “Mời Bệ hạ.” Giữ sao cho được vẹn toàn trước sau? Nghỉ ngơi cho nóng đỡ nung hình hài. Ta không được chọn nơi mình sinh ra. Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.

“Đa tạ.” Tấn Ưởng tiếp nhận chén trà, nở nụ cười nói, “Mới vừa rồi ta… có đi xem bài vị của Thành vương phi, chỉ mong kiếp sau bà được phú quý an khang, không bệnh không tai.” «Bao dang dở, làm cho tươm tất, Cheo leo nhưng vẫn muôn chiều bình yên. Ta không được chọn nơi mình sinh ra. Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.

“Lên trời có đức hiếu sinh, lòng bệ hạ có hiếu tâm nhân nghĩa, việc ngài cầu nhất định có thể thành.” Cố Như Cửu biết Thành vương phi mà hắn vừa nhắc đến chính là mẹ đẻ Tư Mã thị của hắn, bèn cố gắng nở nụ cười nói tiếp, “Bệ hạ chính là con của trời, trời làm sao có thể cô phụ kỳ vọng của ngài chứ.” Năm mùi tê lưỡi mềm sai, (Suốt đời chẳng lửng dạ thèm khát khao). Không biết gì mà cứ tưởng mình cái gì cũng biết.

Nghe thấy chữ “Hiếu”, sắc mặt Tấn Ưởng đã lộ vẻ xúc động, sau khi nghe hết lời nói của Cố Như Cửu, ánh mắt của hắn cũng được thả lõng nhiều, “Cám ơn lời chúc của sư muội.” Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Vô vi mà được thế gian, Không tiền thì khắc buồn phiền.

Cuộc đời này không thể gọi mẹ đẻ là mẫu thân, chính là hổ thẹn trong lòng hắn, nếu ngay cả việc lập một khối bài vị cho bà ở trong ngũ trang quan cũng làm không được, hắn như thế nào đối mặt với công ơn sinh thành của nàng dưới cửu tuyền? Ung dung thanh thản chờ xem ý trời. Con đường phiêu lãng càng đi, Tình yêu như bát cơm thiu. Không ăn thì đói mà ăn vào thì đau.

Cố Tồn Cảnh ngồi ở bàn gần đó, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, tay bưng chén trà cũng có chút chênh vênh. Hoàng thượng đã trở thành con thừa tự của thái hậu, loại hành vi cấp bài vị cung phụng Thành vương phi này đã có chút không thích hợp rồi, muội muội nhà mình còn nhắc đến chữ ‘hiếu’, lời này nếu truyền tới tai thái hậu, có lẽ sẽ không được hay cho lắm. Đếm tài, chẳng thẻ, chẳng thăm, Xem làng, ta lấy quê mình xét xem. truyện này được đăng tại kaffesua.com

Liếc nhìn cung nữ thái giám vây chung quanh, Cố Tồn Cảnh thở dài bất đắc dĩ, xem ra muốn không truyền đến tai thái hậu cũng không được. Vẻ chi người, sống thác dường bao ! Tuy rằng cửa đóng then cài, Thu này vẫn giống thu xưa. Vẫn đi xe máy, vẫn thừa ghế sau.

Thái hậu cùng chân nhân Xuất Vân nói chuyện hơn nửa canh giờ, mới xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này đã gần buổi trưa, trong đạo quan cũng đã chuẩn bị xong cơm nước cho thái hậu và những người đi cùng, những cung nữ thái giám khác và thị vệ phẩm cấp không cao, thì ăn đồ mà họ mang theo. Ở nơi nhân thế rẻ khinh, Chắt chiu quá lại thành uổng phí, Miệng đời dù có ác ôn nhưng nhờ có nó ta khôn lên nhiều.

Cố Như Cửu đi cùng thái hậu và hoàng đế vào trong, cho nên lúc dùng bữa cũng cùng ngồi chung một chỗ với hai người, làm cho không ít thị vệ đi theo thấy được thái hậu rất coi trọng Cố gia nhị cô nương. Vinh quang sang cả, liền tan tần phiền. Bao nài lớn nhỏ, sá xem ít nhiều. Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.

Mọi người đều thầm suy đoán trong bụng, lẽ nào thái hậu có ý định để cho cô nương Cố gia trở thành hoàng hậu? Nhưng khi nhìn thái độ Cố gia, hình như lại không giống như có ý định như vậy, trước đó vài ngày chẳng phải còn nói Dương Quốc Công gia công tử có ý định cầu cưới nhị cô nương Cố gia sao? Người trọn hảo, chọn nơi ăn ở, Truy kỳ nguyên cũng có mười ba. Chết trong thư giãn là cái chết thoả mãn.

Mặc kệ hoàng gia có ý định cầu cưới nhị cô nương Cố gia hay không, chí ít thái độ thái hậu đối với nhị cô nương Cố gia rõ ràng vô cùng thân thiết, chẳng khác nào đối xử với con gái ruột của mình. Bao cong queo, hãy bắt cho ngay. Thoát hiểm nguy lại được trường sinh. Bệnh viện thì xa mà nhà ma thì ngay bên cạnh

“Tồn Cảnh này….” Hồ Vân Kỳ quay vào phía trong, nhỏ giọng nói, “Nhà các ngươi sẽ không. . .” Thấp cao tùy ngó ngược xuôi, Hãy dùng ánh sáng ngàn muôn, Ta không được chọn nơi mình sinh ra. Nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống.

Cố Tồn Cảnh chậm rãi lắc đầu: “Cố gia Chúng ta mấy trăm năm qua chẳng bao giờ dưỡng ra phượng vị, huống chi Cửu Cửu đã được mọi người trong nhà nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không thích hợp.”

Hồ Vân Kỳ biết ý tứ trong lời nói của Cố Tồn Cảnh, điều này nói rõ, Cố gia chẳng bao giờ dự định bồi dưỡng một hoàng hậu, cũng không có ý định tranh đoạt cái ghế hoàng hậu này? Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không ai chú ý tới hai người bọn họ mới vừa rồi to nhỏ nói chuyện với nhau, “Các ngươi không có ý này cũng tốt, Lý gia và bên phía chi thứ ba Tư Mã gia kia đã bỏ ra không ít tâm tư.” Vì đâu đã mỏi mòn nhớn nhác, Cương cường là biết giữ phần mềm non. Gấu chưa có mà gió đã về.

Tâm tư của Lý gia và chi thứ ba Tư Mã gia từ lâu đã bộc lộ rõ ra ngoài, chẳng qua biết mà không lên tiếng thôi. Thắt buộc giỏi chẳng phiền dây rợ, Thật đầy mà ngỡ trống trơn, Có cái nắng có cái gió mà không có đó thì yêu làm gì?

Hồ Vân Kỳ tin, lấy khả năng của người Cố gia, chỉ sợ cũng nhìn ra ý định trong lòng của hai nhà này từ lâu rồi, cho nên khi nhị cô nương Cố gia thân cận hoàng gia thì mang theo nhị cô nương Cố gia đi quý phủ Dương Quốc Công, mượn tiếng gió này để nói cho hai nhà bọn họ biết Cố gia chẳng có ý định gì đến cương vị hoàng hậu.

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy Cố gia cũng chẳng dễ dàng gì, hành vi của Lý gia và Tư Mã gia chỉ sợ sẽ làm bệ hạ không hài lòng, cái được không bù nổi cái mất thôi.

3 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

27 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hương

truyện này lại có pass sao trời ?, ad ơi có thể cho mình xin pass đc k, mình thực sự rất thích truyện này đó .

beloved

cho mk xin pass tr này đc k

Út Ba

tới khúc có pass rồi. nhập pass cài tiếp thôi ,cám ơn nhà nàng đã cho mình pass hịhihi

cat31khanhlam

truyện hay lắm, thank bạn đã edit nhé, có thể cho mình xin pass đc ko …
* cúi đầu * cảm ơn… ^^

chillbi

Thỏ ơi cho m xin pass truyện đc hơm :))

jerrytl

Cảm ơn b đã edit rất mượt. Và có thể cho m xin pass được ko?

Nguyễn Bích Diệp

Thỏ ơi cho tớ xin pass truyện được không.truyện quá hay luôn.tks bạn trước nha ?

Phạm Hồng Thu

edit rất mượt. văn phong trôi chảy. sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của Thỏ

Vô danh

AD ơi cho minh xin pass được không, truyện hay quá. thans bạn

Ly

Truyen hay qua, cho minh xin pass dc k? Cam on ban nhieu nhieu

bagiavodanh

B k chỉ dịch khiến đọc dễ hiểu mà b trình bày rất khoa học nhá… rất dễ việc chuyển và tìm chương… tuy cũng dùng bằng ảnh nhưg load rất dễ… thường nình rất ngại đọc chương có ảnh vì có ảnh load được có ảnh không…. thanks b nhá

Vô danh

Bạn edit mượt quá. Rất thích văn phong của bạn, đọc một lèo từ hôm qua tới h luôn. B share m pass từ chương 31 trở đi đc hok?

Kim Hoàng

truyên đến hồi gây cấn rồi, cám ơn Thỏ đã edit.

Hương

Truyện hay quá, cảm ơn bạn đã dịch nha. Bạn cho mình xin pass với nha. ^^

Bùi Giang

Cho mình con pass truyện được ko bn? Mình đã ib face rùi ý. Tks bn nhìu

Hoa Hảo Nguyệt Viên

Hic, cuối cùng em cũng đến chương có pass!!!!Gia chủ ơi! (Thì thầm)”em inbox facebook, gia chủ cho em xin pass dc ko?!” (chớp chớp đôi mắt long lanh)
Thanks gia chủ nhiều

lion

Thỏ ơi, bạn cho mình xin pass truyện với ạ, mình đã inbox facebook cho bạn rồi ạ, nick fb của mình là Trâm Nguyễn. Cảm ơn bạn nhiều nhiều <3

Hòa

Truyện dễ thương quá bạn ơi, thanks bạn đã edit nha. Bạn có thể cho mình pass mấy chương sau được ko? Thanks bạn trước nha

Vô danh

Có khi Xuất Vân phán a Cửu có mệnh Phượng Hoàng chắc anh vua hốt ngay và luôn nhở =)))

comuathublog

cày truyện của nàng từ hôm qua tới giờ, cuối cùng cũng tới chương này, nàng cho ta xin pass mấy chương sau nhé, ta có ib face của thỏ rồi, face mình là khanh ha nguyen nguyen, cảm ơn nhiều nhé

thuy pham

Chào bạn. Cảm ơn bạn đã edit truyện này. Mình đang đọc đến trang cần có pass rồi, vậy bạn có thể cho mình xin pass là gì được không ? Cám ơn bạn nhiều nhé !

Ni Ni

Lâu rồi mới có truyện hay thế này, bạn edit rất mượt nữa :)))) Cho mình xin pass được không
cúi đầu cám ơn bạn nhìu nha <3
p/s: Mình có ib cho bạn rồi, mong sớm nhận được hồi âm :))))

Kiều Oanh Đoàn

K biết ý định của hoàng thượng là gì nhỉ? Đúng là tâm tư đế vương khó đoán thật 

phamhaibg94

Phía sau ad còn set pass k ạ? Nếu có cho e xin với

bạn ơi, đừng copy mà

27
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
%d bloggers like this: