[SỦNG THÊ] Chương 11: Gặp lại

☆ SỦNG THÊ ☆
Chương 11: Gặp lại

tác giả: Cố Ngữ Chi
dịch: kaffesua
bìa: Mộc cameo

Nháy mắt, đã qua mùa đông năm Thiên Phúc thứ mười tám.
Sau cuộc trò chuyện vào mùa hè năm ngoái, Tả Thịnh Dương đã phải từ bỏ kế hoạch đến Bắc Cương và thay vào đó là Nguyệt Lan.

Không, nàng vì sao lại chạy trốn?
Cho dù biết lời nói của cha và mẹ không phải không có lý, và tất cả đều là vì lợi ích của mình và Vũ Bảo, hắn vẫn tức giận.

Nàng không làm gì sai cả.
Rõ ràng thuận buồm xuôi gió là chuyện đương nhiên, thế mà giờ họ phải xông pha.

Người không giữ lời hứa không phải là nàng !!
Phải chăng thấy hắn vui quá nên làm phiền thôi.

Vũ Bảo tức giận hầm hừ, cúi đầu, khom người thi lễ một cái: ” Dân nữ gặp qua thái tử điện hạ.”
—- Tuy nói thì nói như vậy, sau khi đến Nguyệt Lan, Tả Thịnh Dương hàng đêm không thể ngủ yên, trong đầu cứ nghĩ đến những lời của mẫu hậu.

Tả Thịnh Dương cau mày, Vũ Bảo cố ý chọc giận hắn.
Nàng ngốc Vũ Bảo kia thật sự chỉ coi hắn như một caca thôi sao? Có thật là nàng vẫn chưa động tâm không?

Hắn biết nàng đang tức giận.
Nhìn lại mối quan hệ của Vũ Bảo với mình, hắn phải thừa nhận rằng mẫu hậu và phụ hoàng đã đúng.

Nhưng … nàng tức giận cũng đúng thôi
Phụ hoàng cũng đúng, Vũ Bảo là con gái của Chấn Bắc tướng quân, không ai có thể an bài cuộc sống của nàng, mà phụ hoàng mẫu hậu sẽ không để hắn đi chèn áp người khác. Và chính hắn… cũng không nỡ cưỡng bức nàng.

“Không cần huynh quan tâm.” Vũ Bảo bước nhanh hơn.
Vì vậy, nếu Vũ Bảo thực sự không thích và không muốn kết hôn với hắn, thì hắn không thể làm gì.

Ngay sau đó, chân đạp phải mặt đất bị kết băng, nàng lảo đảo.
Tuy nhiên, nàng không thể không thích hắn được, những năm này hắn có đối xử tệ với nàng không? hắn đã nuông chiều nàng hết mực, như vậy chẳng khác nào hắn đã uổng công nuôi vợ giúp người khác rồi sao???

Tả Thịnh Dương nhanh tay đỡ lấy nàng, sau đó kéo nàng ôm vào lòng.
Vì vậy, hắn không những trằng trọc mà còn tức đến nghiến răng nghiến lợi, giống như là Vũ Bảo đã vứt bỏ hắn để đi yêu người khác.

mặt Vũ Bảo nóng lên, vừa đứng vững liền đẩy hắn ra.
Trong lòng dâng lên một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được.

Vũ Bảo nhìn chằm chằm hắn, lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói ” xin lỗi” với mình.
Tả Thịnh Dương luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả khi ở trước mặt Vũ Bảo, hắn luôn tỏ ra mình chưa từng thích nàng, cứ như thể không ai có thể kiểm soát được hắn.

Không, cần phải nói rằng Thái tử điện hạ chưa từng nói câu ” xin lỗi” với người khác thì đúng hơn?
Vì vậy, khi nhận ra rằng Vũ Bảo đã kiểm soát được tâm trạng của mình, hắn đột nhiên thấy lạnh người.

Tả Thịnh Dương nở nụ cười gượng gạo, và trịnh trọng nói: “Bảo Bảo, năm ngoái huynh không cố ý lỡ hẹn.”
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bản thân phải buồn vì người khác, kể cả Vũ Bảo.

Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng chữ: “huynh không muốn đi, nhưng hắn không thể đi.”
Chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi, trên thế giới này có bao nhiêu cô gái, không nhất định cứ phải là nàng!

“Tại sao, tại sao …” Vũ Bảo ngẩn người, nỗi ngột ngạt lúc trước cũng dần dần tiêu tán.
Sau đó, hắn bắt đầu cố gắng khống chế sự ảnh hưởng của Vũ Bảo trong lòng mình.

Tả Thịnh Dương nhíu mày, nàng ngốc này có biết mình đang đứng trong tuyết, ngoài trời lạnh đến mức nào không?
Bắt đầu tập trung vào nghiên cứu các vấn đề quân sự với ông ngoại Phó Hoành, tìm hiểu phong thổ nhân tình của Nguyệt Lan và chiến lược phòng thủ biên giới.

“Muốn biết tại sao thì theo huynh trở về Đông Cung, huynh từ từ nói cho muội biết.” Hắn đành phải kéo nàng đi sưởi ấm trước đã.
Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, bước xuống phố Nguyệt Lan trong trang phục giản dị, luôn có nhiều cô gái i bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với hắn một cách công khai và cả bí mật.

Vũ Bảo tưởng rằng hắn cố ý vòng vo hắn, tức giận kéo lấy hắn, “Muội lại thấy huynh đang muốn trì hoãn, trên đường nghĩ lý do.”
Nhìn những cô gái này đều trạc tuổi Vũ Bảo, hắn tự nhủ rằng những cô gái trên đời này đều đáng yêu như nhau, Vũ Bảo cũng không khác, không có gì phải bận tâm.

Nói như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước đến Đông cung.
Tuy nhiên, chỉ có hắn mới biết rằng, ngay cả khi hắn ám chỉ bản thân phải như thế này, hắn vẫn không bận tâm đến các cô gái khác.

Không hiểu sao nàng luôn tin tưởng hắn.
Sự nhớ nhung dành cho Vũ Bảo ngốc nghếch mỗi ngày một nhiều.

Tả Thịnh Dương đi theo nàng, luôn chú ý bảo vệ nàng, cười nói: “Đi chậm, cẩn thật kẻo ngã nữa.”
Cuối cùng, Tả Thịnh Dương càng ngày càng chắc chắn rằng phải là Vũ Bảo.

“Hừ hừ.” Vũ Bảo hừ lạnh cố ý khinh thường, nhưng bước chân đã chậm lại.
Hắn hạ quyết tâm cho dù phụ hoàng và mẫu hậu muốn quản thúc hắn bao lâu, hắn nhất định sẽ đến gặp lại nàng và sẽ chờ đợi Vũ Bảo đến tuổi cập kê.

Tả Thịnh Dương cười nhìn nàng tùy ý chạy trốn đi.
Đến lúc đó, không ai sẽ ngăn cản hắn.

Muốn ngăn nàng thì dễ, bức nàng cũng không khó, nhưng hôm nay cứ thế này là được rồi.
Tuy nhiên, điều mà Tả Thịnh Dương không ngờ là hắn lại lần nữa gặp được nàng trước khi nàng đến tuổi cập kê

Hắn không muốn thúc ép nàng quá nhiều.
Vào ngay mùa đông năm nay.

Dù gì đây cũng chỉ là ngày đầu tiên hai người đoàn tụ, không nên vội vàng.
*********************

” Bảo bảo –” hắn gọi nàng, “muội hãy nghĩ lại đi, huynh sẽ cho muội thời gian.”
Ngày mười hai tháng mười hai âm lịch của mùa đông năm nay là sinh nhật lần thứ 40 của Tả Đoạt Hy, Tả Đoạt Hy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình – ngoại trừ Phó Đình Tiêu tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho ông ra, sinh nhật của ông rất đơn giản và bình dị.

Hắn nhìn theo đến khi hìnhbóng Vũ Bảo khuất khỏi tầm mắt mới thôi.
Tuy nhiên, vào một ngày trọng đại như sinh nhật bốn mươi tuổi, cho dù bản than ông muốn đơn giản, thì không thể không long trọng hơn bình thường cho được.

Tiêu Thuấn Tử do dự: ” Điện, điện hạ cứ để cho Vũ cô nương đi như thế này?”
Vì vậy, Tả Thịnh Dương là người phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật của phụ thân, phải bận rộn nhiều ngày, mãi đến tận khi trời chạng vạng, mới đạp tuyết trở về Đông cung.

Đêm hôm sau, Tả Thịnh Dương ra khỏi cung điện đến vũ phủ để tìm Vũ Bảo.
Năm nay tuyết rơi tương đối muộn, cho đến tận hôm nay mới có trận tuyết đầu mùa.

Hắn cho rằng mình đã cho nàng một ngày một đêm, đủ để nàng suy nghĩ thông suốt.
Tuy nhiên tuyết rơi rất dầy, đến tối vẫn còn đổ tuyết, hiện tại dưới mặt đất đã đọng một tầng tuyết, trên mặt nước đông thành một tầng băng mỏng, cành lá cũng phủ một lớp tuyết trắng. Gió bắc thổi tuyết phất vào mặt.

Kết quả là khi hắn đến vũ phủ, mới biết được Vũ Bảo đã đi chơi hội chợ đêm rồi.
“Tiểu Thuận Tử, mang danh sách tiệc ra đây, tối nay ta sẽ kiểm tra lại.” Khi hắn đi qua khu vườn hoàng gia, Tả Thịnh Dương nói với Tiểu Thuận Tử.

Tả Thịnh Dương: “…”
“Vâng.” Tiểu Thuấn Tử đáp lời.

Lẽ ra hắn nên nói rõ ràng chút chứ.
Tả Thịnh Dương nhớ ra điều gì đó, sau đó hắn lại ra lệnh: “Hôm nay đột nhiên tuyết rơi dày. sợ rằng trời sẽ lạnh hơn mọi ngày trong, chuẩn bị lò sưởi than–“

Nếu không thì làm sao nàng có thể hiểu được.
Hắn ta chưa kịp nói xong thì đột nhiên im bặt.

Đã vậy còn bảo nàng quay về suy nghĩ.. nàng nghĩ không ra mà!
Ngay cả chân cũng dừng lại.

Vũ Bảo giận dữ ngã ra sau, lăn qua lăn lại mấy lần trên chăn bông rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Thuấn Tử khó hiểu, đang định hỏi thì nhìn theo ánh mắt của hắn, bèn nín thở không dám quấy rầy nữa.

Sắc mặt Tả Thịnh Dương hơi biến, hơi hối hận vừa mới tức giận với nàng.
Trong hoàng hôn của mùa đông, mọi thứ đều mờ ảo, một bóng người dưới gốc cây dứa cách đó không xa lại như đang phát quang lấp lánh.

Nguyên lai là quà mẹ nàng làm cho, nàng không muốn tặng cũng là chuyện đương nhiên.
Nàng dung mạo xinh đẹp dáng người mảnh mai, đứng dưới tán cây ngắm nhìn lớp tuyết phủ trên cành.

Vũ Bảo đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại kéo một sợi dây trên cổ xuống, trên sợi dây có dính khóa như ý.
Nàng mặc bộ quần áo trắng tinh tựa hồ muốn hòa vào làn tuyết, nhưng khuôn mặt xinh xắn và mái tóc đen lại khiến nàng nổi bật như tỏa ánh hào quang.

“Đây là ta mẹ muội lên chùa cầu phúc cho muội, muội tặng lại cho thái tử.”
—- Đó là Vũ Bảo mà Tả Thịnh Dương đang nhớ đến.

Khóa như ý không có còn có thể lại đi cầu một thêm, túi thơm này mẹ tốn nhiều thời gian mới làm được, nàng vẫn muốn giữ lại.
Những cô gái ở độ tuổi này đều nảy nở, nàng rất khác so với khi mười ba tuổi, không chỉ khuôn mặt gầy hơn, người cao hơn, mà dáng người cũng trưởng thành hơn, ngay cả áo khoác và váy mùa đông cũng không che được những đường cong cơ thể của nàng.

“Ngu ngốc.” Tả Thịnh Dương nhất thời vui như hoa nở, mắt cười chúm chím, “Đây là lộc bình an, muội đeo đi, không được cho ai hết.”
Trong đầu Tả Thịnh Dương bỗng bật ra câu nói “Người đẹp tuyết mùa đông”.

Đúng lúc này, bụng của nàng kêu rột rột.
Lúc này một làn gió lạnh thổi qua, tuyết trên cành cây bị gió lay rơi xuống, có lẽ là bị lạnh, nàng co rụt vai lại như một con thỏ sợ hãi, vội vàng đội mũ áo khoác lên, buộc chặt. rất chặt.

“Đói?” Tả Thịnh Dương nhướng mày, biết rõ còn hỏi.
Vành mũ được trang trí bởi những sợi lông tơ màu trắng, viền quanh khuôn mặt làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh.

Vũ Bảo ôm bụng, mong đợi hỏi: “Giờ đi ăn cơm sao?”
“Lạnh quá…” Vũ Bảo xoa xoa hai tay, vừa quay đầu ngước mắt lên, nhìn thấy Tả Thịnh Dương đã đứng đó từ lâu.

Tả Thịnh Dương nói: “Còn rất sớm mà.”
Bốn mắt chạm nhau.

Vũ Bảo xụ mặt, Nhưng xác thực nàng đã đói, đói muốn chết đi rồi.
trái tim Vũ Bảo nhảy dựng, lập tức quay về đường mòn buồn bực rời đi không nói lấy một lời.

Tả Thịnh Dương nhìn nàng ủ rũ, nụ cười càng lúc càng tươi: “Mau gọi huynh là Dương ca ca, huynh dẫn muội đi ăn.”
Lúc này, Tả Thịnh Dương mới tỉnh hồn lại, thấy nàng không thèm chào hỏi mình mà dường như muốn rời đi, hắn không biết phải tả cảm xúc lúc này của mình thế nào.

“Dương ca ca !” Vì miếng cơm, Vũ Bảo không chút do dự.
Tiêu Thuấn Tử thấy vậy, vội vàng gọi một tiếng: “Vũ cô nương ——”

người của ngự thiện phòng sợ hết hồn, chuyện này… ăn ở dưới tàng cây?
Như ông chưa kịp dứt lời thì Tả Thịnh Dương đứng bên cạnh bật người phóng xuống phía gốc cây, chắn trước mặt Vũ Bảo.

Bọn họ vội vàng nhìn sang Tả Thịnh Dương, chờ thái tử điện hạ xem xét đưa ra quyết định.
Vũ Bảo dừng bước.

Tả Thịnh Dương lại gật đầu: ” Được, chúng ta ra đó ăn.”
Cho đến khi hắn bước lại đứng gần trước mặt nàng, nàng mới chợt nhận ra rằng Tả Thịnh Dương đã cao hơn rất nhiều so với mùa hè năm ngoái, và giờ đây hắn đã trở thành một người đàn ông cao lớn và kiên cường.

người ngự thiện phòng tuân lệnh, không dám nói thêm gì, vội vàng dời bàn ghế đi ra, đem bánh ngọt xếp lên trên bàn.
Mà nàng, vào lúc này, bị cái bóng cao lớn ấy che kín, không có cách nào để thoát ra.

Sau khi dọn xong, Tả Thịnh Dương liền cho bọn hắn tự đi làm việc.
Không, nàng vì sao lại chạy trốn?

“Ăn đi.” Tả Thịnh Dương nhìn Vũ Bảo đói không chờ được nữa, hắn khẽ cười.
Nàng không làm gì sai cả.

“Vậy muội đây sẽ không khách khí.” Vũ Bảo cười hi hi, cầm lên một miếng bánh ngọt lên ăn.
Người không giữ lời hứa không phải là nàng !!

Sau khi ăn xong, lại cầm đũa gắp một miếng cho Tả Thịnh Dương: “huynh cũng ăn.”
Vũ Bảo tức giận hầm hừ, cúi đầu, khom người thi lễ một cái: ” Dân nữ gặp qua thái tử điện hạ.”

Tả Thịnh Dương để cho bọn họ lui ra, bắt đầu tự mình cắt lựu.
Tả Thịnh Dương cau mày, Vũ Bảo cố ý chọc giận hắn.

“Chuyện này…” Vũ Bảo trợn tròn mắt, “Để… để muội tự làm?”
Hắn biết nàng đang tức giận.

Tả Thịnh Dương lnhìn nàng, tiếp tục cắt lựu.
Nhưng… nàng tức giận cũng đúng thôi

Tay hắn thon dài trắng noãn nhưng lại có lực, động tác dứt khoát lưu loát, cho dù chỉ là cắt lựu, thế nhưng vẫn toát ra quý khí.
Tả Thịnh Dương biết mình đã không giữ lời hứa, không biết nàng đã buồn đến mức độ nào, chờ đợi bao lâu, nghĩ vậy bao nhiêu tức giận trong lòng hắn đột nhiên biến mất hóa thành quan tâm, “Trời lạnh phải không? Trở về Đông cung sưởi ấm đi.”

Vũ Bảo bất tri bất giác thấy choáng mắt.
Vũ Bảo cố ý xa lạ nói: “Dân nữ không dám.”

Cho đến khi Tả Thịnh Dương chuyển một dĩa hạt lựu cho nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại: “Cám, cám ơn.”
“Bảo bảo.” Tả Thịnh Dương gọi nàng bằng cái tên mà đã lâu rồi chưa gọi.

Tả Thịnh Dương kiêu ngạo, khẽ hừ một tiếng: “Ăn đi.”
Vũ Bảo cảm thấy ngứa ngáy trong lòng không thể giải thích được, cúi đầu không nhìn hắn.

“Dương ca ca thật tốt.” Vũ Bảo vui vẻ nhìn sang Tả Thịnh Dương, “Sau này chúng ta chính là bạn tốt !”
“Trở về Đông Cung, chúng ta cùng nói chuyện một chút đi.” Tả Thịnh Dương duỗi tay ra, vuốt ve gò má nàng rồi sau đó rụt tay về.

Chẳng qua tính cách hắn kỳ quái, cho nên không nói ra miệng mà thôi.
“Còn có chuyện gì đáng để nói…” Vũ Bảo buồn bực đáp, khí thế lại suy yếu.

Vậy thì nàng đành phải chủ động thôi chớ sao nữa!
Năm ngoái hắn nói rõ ràng rằng hắn sẽ đến Bắc Cương tìm nàng vào mùa thu, vì vậy nàng đã rất mong chờ hắn đến, nhưng mãi đến mùa đông hắn mới xuất hiện.

Tả Thịnh Dương nhìn nàng cười tươi rói, trong lòng đột nhiên nóng lên, liền hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác.
Thậm chí không có một lá thư giải thích.

Thái tử điện hạ lại xấu hổ… Vũ Bảo kinh dị nhìn hắn, bất quá cũng không vạch trần, tránh cho hắn thẹn quá thành giận.
Nàng rất thất vọng, đã đã đưa viên rubi cho mẹ cất giữ, còn những cảm giác kỳ lạ và khác lạ về hắn đột nhiên dấy lên trong lòng nàng thì nàng không cách nào nói ra được.

Nàng cười híp mắt vùi đầu ăn lựu, thầm nghĩ trái lựu thật là ngọt.
Khi mẹ hỏi, nàng cũng nói rằng đó chỉ là bạn mà thôi.

Ngày ấy, gió lay tán cây xào xạc tựa như đang tấu khúc nhạc tuyệt vời.
Vốn dĩ chỉ là bạn mà thôi!

Mùa hè ấm áp, làn gió xua tan hơi nóng trong ngự thiện phòng, ánh hoàng hôn kéo dài hai cái bóng của bọn họ.
Có lẽ điều này không quan trọng chút nào trong lòng hắn, thậm chí không cần phải giải thích chuyện thất hứa ấy…

Vũ Bảo ngó nghiêng, bỗng nhiên muốn đùa giỡn với hắn.
Nàng thấy tức giận nhưng vẫn bao che cho hắn, nàg nghĩ nếu như mùa thu năm nay hắn đến Bắc Cương nói cho nàng biết nguyên nhân vì sao năm ngoái không tới, hoặc xin lỗi nàng… có lẽ nàng sẽ tha thứ.

“Ngày mai sẽ đi.” Nàng nhíu mi, giả bộ rất khổ não.
Nhưng hắn không đến.

“Úi !” Sau một khắc, Vũ Bảo hết hồn hết vía, thần sắc kinh hãi.
Lần này cha mẹ đến Bắc Cương, nàng vốn không muốn đến, nhưng bà nội sức khỏe kém nên đã gửi cho nàng vài lá thư, nói rằng đã lâu không gặp cháu gái, rất nhớ. Nghĩ đến họ, nàng đành làm theo.

Tả Thịnh Dương cắt vào tay !
Bây giờ thì hay rồi, hắn chưa tới Bắc Cương, nàng lại về Đạc Đô trước, lại còn gặp được hắn ở trong cung mà hắn lại tỏ ra như không có gì…

“Dương ca ca…” Nhìn thấy máu tươi phún ra từ đầu ngón tay Tả Thịnh Dương, Vũ Bảo cực kỳ hối hận.
Nàng ngừng nói, cắn môi rất ủ rủ, mũi cay cay.

Giống như nàng vừa mới nói ra bốn chữ “Ngày mai sẽ đi”, Tả Thịnh Dương mới bị cắt trúng tay.
“Theo huynh trở về Đông cung trước.” Nhìn nàng không chỉ hai má mà ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, Tả Thịnh Dương nghĩ chắc nàng đã bị lạnh muốn đông cứng mất rồi, cương quyết muốn đưa nàng đi về.

“Muội, muội xin lỗi…” Nàng không nên nói dối để đùa giỡn hắn.
“Đi thì đi!” Vũ Bảo cảm thấy bản thân mình cũng cộc cằn, trong lòng đột nhiên nổi giận, xoay người đi về phía Đông Cung, bước nhanh về phía trước.

Trong nháy mắt đó hắn hoảng sợ đứng chết trân tại chỗ, mắt không dám chớp, tim đập dồn như sấm.
Thấy rốt cuộc nàng không còn giả vờ làm lơ tránh mặt hắn nữa, Tả Thịnh Dương mỉm cười, hắn bước tới sau lưng nàng: “Đi chậm, cẩn thận đường trơn.”

Luôn cảm thấy nàng có gì đó khang khác hồi năm ngoái.
“Không cần huynh quan tâm.” Vũ Bảo bước nhanh hơn.

Nhưng là khác ở nơi nào? hắn lại không nói ra được.
Ngay sau đó, chân đạp phải mặt đất bị kết băng, nàng lảo đảo.

Sau đó hắn không nhịn được tò mò, âm thầm hỏi Tiểu Thuận Tử, năm nay Vũ Bảo có điểm gì khác.
Tả Thịnh Dương nhanh tay đỡ lấy nàng, sau đó kéo nàng ôm vào lòng.

Tiểu Thuận Tử gãi đầu: “Vũ cô nương cao hơn, xinh đẹp hơn.”
mặt Vũ Bảo nóng lên, vừa đứng vững liền đẩy hắn ra.

Chỉ là như vậy sao?
Tả Thịnh Dương khẽ thở dài, khi nàng rời khỏi vòng tay hắn, những suy nghĩ buồn bã bị đè nén suốt hai năm qua gần như bật ra, hắn lẩm bẩm: “huynh xin lỗi.”

Hắn lúc đó không có nói gì, thế nhưng vào lúc này dường như hắn đã biết.
Vũ Bảo nhìn chằm chằm hắn, lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói ” xin lỗi” với mình.

Nàng không những cao hơn, không những trở nên xinh đẹp hơn, nàng còn… Nàng còn trưởng thành hơn rồi.
Không, cần phải nói rằng Thái tử điện hạ chưa từng nói câu ” xin lỗi” với người khác thì đúng hơn?

“Tiểu Thuận Tử, xuống hầm đá lấy nho ra.” Hắn phân phó Tiểu Thuận Tử.
Tả Thịnh Dương nở nụ cười gượng gạo, và trịnh trọng nói: “Bảo Bảo, năm ngoái huynh không cố ý lỡ hẹn.”

Vũ Bảo đã nói, phải là lựu vừa hái xuống mới ngon, nho thì phải để ướp lạnh mới ngon.
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng chữ: “huynh không muốn đi, nhưng hắn không thể đi.”

Hắn hiểu rõ sở thích của nàng tựa như lòng bàn tay, khắc sâu trong tâm khảm.
“Tại sao, tại sao…” Vũ Bảo ngẩn người, nỗi ngột ngạt lúc trước cũng dần dần tiêu tán.

“Được, mau trở về mau trở về.” Vũ Bảo rất sợ hắn sẽ nói ở lại đây cắt lựu, lập tức chạy vọt ra ngoài.
Một cơn gió lạnh khác thổi qua, những sợi lông tơ trên áo khoác và mũ của Vũ Bảo đung đưa theo gió, càng làm cho má nàng đỏ hơn, chắc nàng đã lạnh lắm rồi

Tả Thịnh Dương đi ở sau lưng nàng, ánh mắt đuổi theo thân ảnh của nàng.
Tả Thịnh Dương nhíu mày, nàng ngốc này có biết mình đang đứng trong tuyết, ngoài trời lạnh đến mức nào không?

Mà từ lúc nãy phát hiện nàng không chỉ cao hơn thôi, hắn liền không tự chủ được muốn ngắm nhìn nàng nhiều hơn…
“Muốn biết tại sao thì theo huynh trở về Đông Cung, huynh từ từ nói cho muội biết.” Hắn đành phải kéo nàng đi sưởi ấm trước đã.

Bỗng nhiên, phía sau lưng Vũ Bảo có một vết máu nho nhỏ thu hút sự chú ý của hắn.
Vũ Bảo tưởng rằng hắn cố ý vòng vo hắn, tức giận kéo lấy hắn, “Muội lại thấy huynh đang muốn trì hoãn, trên đường nghĩ lý do.”

Tả Thịnh Dương đớ ra một hồi mới ngộ ra đó là nơi nào, hắn bối rối quay mặt đi.
Nói như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn bước đến Đông cung.

Máu này nhất định bị dính lúc hắn đưa tay đỡ Vũ Bảo, máu ở vết thương dính vào áo nàng.
Không hiểu sao nàng luôn tin tưởng hắn.

Chẳng qua là, lúc nãy hắn đụng phải nơi đó của nàng sao?
Tả Thịnh Dương đi theo nàng, luôn chú ý bảo vệ nàng, cười nói: “Đi chậm, cẩn thật kẻo ngã nữa.”

Cớ sao hắn lại không có chút ấn tượng nào vậy cà…
“Hừ hừ.” Vũ Bảo hừ lạnh cố ý khinh thường, nhưng bước chân đã chậm lại.

Không biết là bởi vì mặt trời buổi trưa quá gắt, hay là vì khác duyên cớ gì khác, trên người hắn lại nóng bừng lên.
*********************

Dẫu như thế, ngược lại còn họa thân hình nàng rõ hơn, cũng toát ra thêm vài phần yểu điệu hơn.
Khi đến Đông cung, nơi này đã được đốt than, Vũ Bảo cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người mình.

“Sao thế?” Vũ Bảo thấy Tả Thịnh Dương đứng yên nhưng không nói lời nào, nàng lấy làm lạ bèn lên tiếng hỏi.
Một năm rưỡi không có tới Đông cung, đồ đạc bên trong không thay đổi chút nào, điều này lại gợi lên cảm giác quen thuộc với nàng.

“Thuốc đã sắc xong rồi.” Tả Thịnh Dương hắng giọng, xoay người rời đi, “Mau tới uống thuốc.”
Nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh bàn ở sảnh phụ, đó là chiếc ghế nàng vẫn thường ngồi.

” Được.” Vũ Bảo vội vàng đuổi theo, “Huynh đừng đi nhanh như vậy chứ.”
Tả Thịnh Dương mang đến cho nàng một cái bếp nhỏ, chờ nàng sưởi ấm đôi tay, rồi mới nói: “Năm ngoái, huynh dự định mùa thu sẽ đến Bắc Cương, nhưng phụ hoàng lại muốn huynh đến Nguyệt Lan. Nếu huynh nhất quyết đi Bắc Cương, mẫu hậu sẽ nhận muội là con gái nuôi.”

“Bụng còn đau không?” Tả Thịnh Dương chậm bước chân lại.
Hắn nói rất chậm, nhưng Vũ Bảo vẫn còn ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra hắn nói gì.

“Không còn đau lắm.”
Quá, quá lạ…

“Vậy vẫn phải uống thuốc.”
“Cớ sao hoàng hậu nương nương lại đột nhiên muốn nhận muội là con gái nuôi?”

“Biết.”
Cho dù hắn tới Bắc Cương, tại sao lại có quan hệ với chuyện hoàng hậu nương nương nhận nàng là con gái nuôi?

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến tiền thính.
Tả Thịnh Dương nhìn nàng.

Tả Thịnh Dương biết Vũ Bảo không thích ngọt không thích đắng, cho nên chuẩn bị thêm ít mức táo để ở bên cạnh.
Mẫu hậu đã nói hiện giờ là lúc con gái có nhiều thay đổi, liệu Vũ Bảo cũng có thay đổi như thế không?

Vũ Bảo vừa thấy mứt táo, ánh mắt liền sáng lên.
Mẫu hậu còn nói, sau một thời gian xa cách, họ có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng, hắn hiểu, còn nàng thì sao?

Hắn mấp máy môi, tự nhiên lại thấy vô cùng hồi hộp: ” Bảo bảo, huynh thà không đi Bắc Cương, nhất định sẽ không để mẫu hậu nhận muội là con gái nuôi. huynh không thể để cho muội trở thành em gái của huynh, hiểu không?”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest

3 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Giang Amy

Hí hí dân nữ Bảo Bảo giận dỗi thái tử đáng yêu ghê =)))
Nhưng mà đọc đến chỗ “nàng gái” em thấy hơi cấn cấn chế ơi =)))

Hải Đường

Vậy là chị cũng có tình cảm với anh rồi anh mừng rồi nhaaaa

Anneapple

Thái tử ca ca mà biết suy nghĩ của Vũ Bảo thì sướng phải biết

bạn ơi, đừng copy mà

3
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
%d bloggers like this: